Thậm chí không cần vào Lộ Chi cũng tưởng tượng được cảnh tượng náo nhiệt trong sảnh lớn lúc này.
Hơn nữa hôm nay có rất nhiều khách khứa, cả mẹ và chị gái cô cũng tới.
Chóp mũi Lộ Chi giật giật, cô ngửi thấy một mùi hương xa lạ trên người Phó Ngôn Thương: "Anh cũng uống hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừ." Anh giơ tay lên day day ấn đường: "Anh nhức đầu, ngồi đây tí đã."
Cô hơi tò mò: "Tửu lượng của anh không tốt hả?"
"Cũng được, rất ít khi anh uống say, có điều uống vào sẽ bị nhức đầu."
Lộ Chi vô thức lại gần đè hai ngón tay lên huyệt Thái dương anh: "Như vậy có khá hơn chút nào không?"
Trước đây lúc đi học bị thức đầu cô cũng thường xuyên làm thế.
Cô cụp mắt quan sát biểu cảm trên mặt Phó Ngôn Thương. Anh im lặng nhìn cô một lúc rồi cụp mắt nói: "... Không."
"Vậy anh ngủ một lúc đi, lúc ba em uống say cũng đi ngủ." Cô vỗ vỗ lên chân mình: "Hay anh nằm xuống đây này?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nói xong Lộ Chi đã cảm thấy không ổn lắm. Lúc nãy cô gấp chân ngủ một hồi lâu nên giờ chân đang hơi tê, có điều cô còn chưa kịp mở miệng nói tiếp đã thấy anh nằm xuống dựa vào đùi mình rồi.
... Thôi vậy.
Trong xe mở điều hoà ở nhiệt độ phù hợp, chất cồn lại thường làm người ta buồn ngủ nên sau khi đoán đã đủ thời gian cho Phó Ngôn Thương chìm vào giấc ngủ, Lộ Chi bèn giơ tay phải lên xem điện thoại. Bỗng nhiên đúng lúc này cô lại cảm thấy vai phải bị nhấn xuống.
Là Nhanh Lên, vậy mà nó lại leo lên xe cùng cô.
Nhóc con này mới được tắm xong nên toàn thân trắng tinh thơm ngát. Nó bị hành động dịch người của cô làm giật mình nên rớt thẳng xuống dưới, thế là thuận theo đó mà chui xuống dưới ghế luôn.
Phản ứng đầu tiên của Lộ Chi là đưa tay ra túm nó lại. Dù sao thì cũng vất vả lắm mới tắm được cho nó thơm tho sạch sẽ, cô không muốn phải tắm lại lần nữa đâu, người cô sẽ báo hỏng mất.
Nhưng nhóc cáo này thân nhỏ nên giấu mình kỹ vô cùng, lại còn thò cái đuôi trắng xoá ra khỏi gầm ghế khiêu khích cô nữa chứ. Lộ Chi bị nó kích thích ý chí chiến đấu nên định từ từ quan sát sau đó chờ thời cơ ra tay...
Một giây tiếp theo, cô chợt nghiêng người về phía trước, ngón tay chạm được vào người nhóc cáo nhưng cũng phải trả giá khá đắt.
Đắt là vì cô hôn trúng trái cổ của người đàn ông đang nằm trên đùi mình.
... Chỉ trong chớp mắt, đầu óc Lộ Chi không nghĩ được nghĩ nữa, chưa kịp mừng vì túm được cáo, cũng chưa kịp bối rối chán nản gì. Cô nín thở quan sát vẻ mặt Phó Ngôn Thương, năm giây đã trôi qua nhưng anh vẫn chưa mở mắt.
May quá.
Lộ Chi từ từ thở phào một hơi nhẹ nhõm, có điều đến khi cô ngồi thẳng người dậy lại phát hiện ra mắt anh đã mở.
Lộ Chi: "..."
Cô chần chừ hỏi: "Anh đã tỉnh chưa vậy?"
Phó Ngôn Thương: "Để bất tỉnh thì khó lắm."
"..."
Anh vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên đùi cô, chỉ mở miệng ra: "Em..."
Nhưng không đợi anh nói hết câu, Lộ Chi đã nhanh chóng đá sang chủ đề khác: "Anh còn đau đầu nữa không? Còn ông nội nữa, em ở ngoài này quá lâu không vào như vậy hình như không ổn lắm thì phải?"
"Vẫn đau." Anh trả lời theo thứ tự: "Không biết nữa, ông ấy biết vừa rồi em tắm cho Nhanh Lên nên chắc sẽ hiểu cho em thôi."
Ngoài mặt thì Lộ Chi giả vờ thản nhiên gật đầu nhưng trong lòng đã nắm chắc phần thắng, còn thầm khen mình một câu rằng chiêu giương đông kích tây này quá tuyệt.
"Cho nên..." Phó Ngôn Thương ngồi thẳng dậy sau đó đeo kính vào: "Sao tự nhiên em lại hôn anh vậy?"
"..."
Giữa tắm cho cáo và hy sinh hình tượng của bản thân thì cô chọn vế sau.
Giờ phút này nhóc con kia đã nhảy lên ngồi ngay ngắn ở ghế lái rồi. Chỉ cần cô thành công qua được cửa này thì sẽ không bị hành hạ thêm lần nữa.
Lộ Chi bèn ngồi thẳng người dậy rồi ngẩng đầu lên đáp: "Anh quyến rũ quá, em không nhịn được."
"..."
Đồ ngu mới muốn tắm cho cáo một ngày hai lần. Rất dễ nhận thấy rằng cái cớ này của cô không hề có lỗ hổng nào để bắt chẹt, vừa thừa nhận vừa khỏi cần trình bày. Phó Ngôn Thương cũng chỉ khựng lại chốc lát rồi không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng mở máy tính xách tay ra bắt đầu làm việc.
Lộ Chi lại bắt đầu nghi ngờ anh như vậy rốt cuộc là vì việc công ty bận rộn thật hay là vì không có chuyện gì làm nên giết thời gian.
Cái kính mà cô mua quả thật không tệ chút nào. Phó Ngôn Thương đeo kính hai ngày nay, đặc biệt khi gõ bàn phím, sợi dây xích bên thái dương anh sẽ khẽ đung đưa trông rất lịch sự và nội hàm.
Bỗng nhiên có tiếng vang truyền tới từ ngoài cửa sổ, chẳng biết trời đã mưa từ bao giờ. Lộ Chi chống cằm nhìn ra bên ngoài. Lá cây chuối tây trồng ngoài nhà cũ bị mưa đập lên lên xuống xuống. Chỉ trong mấy phút đồng hồ mà mưa đã trở nên nặng hạt, sau đó là sương mù dày đặc phủ kín cửa sổ xe.
Hạt mưa đập lên kính rồi trượt xuống tạo thành những đường ngoằn ngoèo.
Lộ Chi buông tiếng thở dài: "Giờ thì hay rồi, trong khoảng thời gian ngắn đúng là không vào được thật."
Quay đầu lại thấy anh vẫn đang làm việc, cô bèn nói: "Nếu anh nhức đầu thì nghỉ một lúc đi."
Ngón tay Phó Ngôn Thương khựng lại, anh quay sang nhìn cô.
Biểu cảm này là sao đây? Lộ Chi lập tức tự chứng minh trong sạch cho bản thân: "Anh ngủ bên kia là được rồi, không cần nằm lên chân em đâu. Em cam đoan đảm bảo lần này chắc chắn em không làm gì anh đâu, thật đấy."
Để chứng minh cho quyết tâm của bản thân, cô còn thắt chặt dây an toàn vừa rồi đã tháo ra nữa, có điều nóng lòng muốn chứng tỏ quá nên luống cuống hồi lâu không cài vào được. Cô nghiến răng dồn sức vào tay, mặc dù không nghe thấy tiếng "cạch" nhưng nói chung là vẫn cài được rồi.
Bấy giờ Lộ Chi mới bình thản ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngôn Thương.
"Không cần phải thắt dây an toàn đâu." Anh nói: "Em muốn làm cái gì cũng được, dù sao anh cũng không lỗ."
Cô dịu dàng từ chối: "Tự nhiên em lại không có hứng thú trên phương diện kia nữa."
"..."
Lộ Chi mở một chương trình giải trí ra xem Thời gian nhanh chóng trôi đi, chờ đến khi cô quay đầu sang thì Phó Ngôn Thương đã dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi rồi.
Ngay cả khi nghỉ ngơi anh cũng toát lên khí chất từ chối người khác tới gần, hai tay khoanh trước ngực, bộ đồ hôm nay anh mặc khá thoải mái, lại đang ngồi trong xe nên anh đã cởi áo vest ngoài ra rồi. Chiếc áo sơ mi thuần trắng được nhuộm đỏ bởi một hình ngọn lửa lan rộng ra đến sau eo.
Hình như anh rất thích màu đỏ nhạt thì phải, có phải thắt lưng của anh cũng có hình ngọn lửa không? Nhìn thấy một góc áo nhỏ chỗ thắt lưng bị lật lên, Lộ Chi không kiềm chế được mà muốn xem thử chút, ai ngờ một giây sau đó chuông điện thoại của Phó Ngôn Thương lại vang lên.
Cô bình tĩnh quay đi dưới ánh nhìn thản nhiên của Phó Ngôn Thương.
Lúc nghe điện thoại anh không lảm nhảm nhiều lời, chỉ im lặng lắng nghe suốt gần một phút. Đến khi người ở đầu bên kia nói đến giây thứ 58 anh mới bật ra hai chữ "Ừ" đáp lại rồi cúp máy.
Vì không biết cuộc gọi này có liên quan gì đến công việc hay không nên Lộ Chi không mở miệng hỏi, chẳng qua rất nhanh sau đó anh đã lên tiếng: "Ông chủ Phó gọi nói cơm trưa chuẩn bị xong rồi, bảo chúng ta tranh thủ vào ăn."
Cô "À" một tiếng: "Vậy chúng ta đi thôi."
Lộ Chi rất tự nhiên vòng tay ra sau eo tháo dây an toàn ra, không ngờ nhấn nhấn hai cái rồi mới phát hiện ra hình như cấu tạo của dây an toàn này hơi lạ thì phải.
Cô vật lộn qua lại với sợi dây mấy lần rồi bỗng cảm nhận được hơi thở lành lạnh tiến lại gần mình. Phó Ngôn Thương giơ tay lên ý bảo cô đừng nhúc nhích lung tung, mình thì nghiêng đầu kiểm tra: "Bị kẹt rồi."
Không biết lúc nãy cô đã cắm dây vào chỗ nào. Lộ Chi quay đầu lại muốn xem thử nhưng nhanh chóng bị tiếng động ngoài cửa sổ thuỷ tinh thu hút ánh nhìn nên chỉ cảm nhận được tay Phó Ngôn Thương vòng ra sau lưng bắt đầu tháo dây giúp cô.
Trên cửa kính dính đầy nước mưa xuất hiện hai bàn tay nhỏ bé. Chủ nhân của chúng còn đang tò mò nhìn vào trong xe.
Có lẽ là trẻ con nhà ai nghịch ngợm, trời mưa còn chạy lung tung.
Lộ Chi nhắc nhở ngay: "Mau về đi nhóc, đừng nghịch nước nữa bị ốm đấy."
Đoán chừng là nhóc con bên ngoài cũng không ngờ trong xe có người nên nhanh chóng chạy đi. Lộ Chi ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng nhóc kia qua lớp kính thuỷ tinh xem nó có ngoan ngoãn vào nhà không.
Sau khi bóng dáng kia khuất hẳn, cô mới quay đầu lại thở phào nhẹ nhõm: "Mưa lớn như vậy còn..."
Lời của cô mới nói được một nửa đã tắt hẳn vì bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải chóp mũi người đàn ông bên cạnh.
Phó Ngôn Thương đang cúi đầu tìm cách tháo dây an toàn không biết đã bị nhét vào chỗ nào cho cô cũng cứng người. Sau đó anh từ từ ngước lên khỏi chỗ sau eo cô, không biết đang nhìn cái gì, chỉ thấy con ngươi đen láy kia khẽ rung động: "Em định nói gì?"
Cô quên sạch bách rồi còn đâu.
Lộ Chi cố gắng nhớ lại hồi lâu, cuối cùng cũng có chút manh mối nên ngẩng đầu lên lần nữa thì lại đối mặt với anh. Cô há miệng ra nhưng không thể phát ra tiếng, dây thanh quản như mềm nhũn ra vì khoảng cách quá gần này. Sau hai lần chuẩn bị tinh thần định nói tiếp thì cô lại nhận ra chóp mũi của người đàn ông trước mặt đang đến gần mình.
Khung kính bằng kim loại chạm vào gò má cô lạnh ngắt.
Lộ Chi vô thức lùi về phía sau, vai va phải cửa kính thuỷ tinh cũng lạnh ngắt.
Mục đích của anh đã được thể hiện rất rõ ràng. Cô thà rằng anh hành động dứt khoát luôn còn hơn cứ dạo đầu dài lê thê như này. Thường thì cô không biết nên xử lý tình huống này thế nào, chỉ biết cong ngón tay siết lấy tấm đệm mềm dưới ghế. Sau đó cô nghe anh hỏi: "Không được hả?"
...
"Cũng không phải là không được..." Cô nghiêng đầu sang một bên: "Kính của anh chọc vào em."
Giọng nói trầm thấp của Phó Ngôn Thương lại vang lên: "Chẳng phải em mua à?"
"Em mua nhưng có phải là để dùng trong trường hợp này..."
Cô kịp thời dừng lại rồi mím chặt môi.
Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn khiến hơi thở ủ trong khoang xe trở nên mập mờ. Sau giây phút hoà hoãn ngắn ngủi, bầu không khí trong xe lại nóng lên vì lời nói không có chủ ý của Lộ Chi. Mưa to không giải quyết được nóng bức trong xe. Cô nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, là tiếng dây an toàn được tháo ra, sau đó cô có cảm giác trước người mình không còn bị trói buộc nữa, có điều Phó Thương Ngôn thì vẫn không lùi về phía sau.
Sợi xích kim loại mờ dần thành từng đốm sáng nhỏ khi tiến sát lại gần.
Hơi thở của hai người quấn lấy nhau. Một giây tiếp theo, dây an toàn trước người Lộ Chi bị Phó Thương Ngôn vứt về chỗ cũ, phần lưng cũng rơi vào lòng bàn tay rộng lớn ấm nóng của anh.
"Được."
Anh nói nhỏ: "Em tháo nó xuống cho anh đi."