Hàm chi

Từng hạt mưa nặng nề nhỏ bé đập xuống nóc xe.
 
Phía trên mở cửa sổ trong suốt để ngắm cảnh nên có thể thấy rõ cả nước mưa dội xuống sau đó bắn tung toé, trông như pháo hoa không màu vậy.
 
Lộ Chi vô thức ngửa đầu lên, trong mắt toàn là cảnh mưa rơi rào rào. Phó Ngôn Thượng dựa vào quá gần làm cô có cảm giác như cả không gian toàn là sương mù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sao anh có thể đưa ra yêu cầu này được chứ...
 
Phó Ngôn Thương nghiêng đầu, giọng nói đã trở nên trầm khàn: "Em không tháo vậy anh cứ để vậy mà hôn đấy nhé."
 
"Ấy đừng đừng đừng." Lộ Chi không muốn bị kính ịn lên mặt nên đành nhắm mắt giơ tay ra, cố gắng chối bỏ cảm giác xấu hổ mãnh liệt trong lòng mà nhẹ nhàng cầm lấy kính anh, sau đó vừa tháo xuống vừa lẩm bẩm: "Anh không có tay hay sao mà cứ bắt em phải lấy..."
 
Mấy từ cuối cùng bị chôn vùi giữa môi Phó Ngôn Thương.
 
Vì đã chờ đợi hồi lâu nên nụ hôn này cũng dồn dập chẳng khác gì mưa rơi ngoài kia. Nhờ kinh nghiệm trước đây mà hiện tại Lộ Chi đã học được cách lấy hơi giữa chừng... Có điều hình như cũng chẳng khá hơn trước là bao. Cuộc chiến môi răng này kéo dài mãi khiến toàn thân cô như nhũn ra, phổi cũng ra sức báo động. Khoảnh khắc lúc Phó Ngôn Thương rút cái lưỡi đang thăm dò khắp nơi ra, Lộ Chi còn chưa kịp thở phào đã cảm nhận được nụ hôn của anh rơi xuống tai mình.
 
Anh nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai cô sau đó chơi đùa trong miệng như cục đá nhỏ. Điện thoại bị rơi dưới chân nhận được cuộc gọi tới nên rung lên không ngừng khiến da đầu cô tê dại. Cảm giác xa lạ ở vị trí được anh mút hôn từ từ lan ra khắp cơ thể khiến cô không kiềm chế được mà cuộn người lại, ngón tay cũng vô thức siết chặt.
 
Đáng thương cho dái tai từ lạnh bị mút thành nóng. Nụ hôn của Phó Ngôn Thương lại trượt xuống cổ cô, còn nhấn nhấn lúc mạnh lúc nhẹ nữa, hoàn toàn không để người bên dưới biết được nụ hôn tiếp theo sẽ rơi xuống lúc nào và rơi xuống đâu. Trái tim Lộ Chi cứ như quả bóng, khi anh nhẹ nhàng thì nó rơi xuống mà khi anh mạnh chút là nó lại lơ lửng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí Lộ Chi còn cảm nhận được đầu ngón tay mình siết chặt đến đau nhói. Đầu óc cô tiết ra một chút cảm giác vui sướng để kìm nén cơn đau. Cô bắt đầu không phân biệt được mọi thứ xung quanh nữa, cho đến khi cảm thấy cổ mình ươn ướt.
 
Lộ Chi bỗng nhiên đặt tay lên vai anh đẩy đẩy.
 
Người đàn ông phía trên cô dừng lại, hơi thở thì không rối loạn lắm nhưng giọng nói đã khàn đặc: "Sao vậy?"
 
"Sẽ để lại dấu, điện thoại... Điện thoại di động." Cô hoa mắt chóng mặt nên lời nói ra cũng lộn xộn: "Em đang thắt dây an toàn."
 
"..."

 
Bỗng nhiên Phó Ngôn Thương cười khẽ.
 
Lộ Chi cảm nhận được sống lưng anh nhẹ nhàng phập phồng lên xuống.
 
Suy nghĩ dần tràn vào đầu làm lưng cô nóng bừng lên: "Anh cười gì thế?"
 
"Anh chỉ hôn một cái, có dùng sức đâu, sao để lại dấu được?" Anh giơ tay vén dây áo lót đã rơi xuống đến khuỷu tay lên cho cô, cũng không tiếp tục nữa mà hỏi: "Ai gọi tới vậy?"
 
Trong lúc bọn họ hôn nhau, điện thoại đã rơi xuống dưới chân Lộ Chi rồi nhưng vẫn còn dính chút nhiệt độ cơ thể ấm áp. Cô nhẹ nhàng nhặt lên và thấy màn hình hiển thị người gọi tới là Trang Vận.
 
Nếu để cho người mẹ vừa thuỳ mị lịch sự vừa nghiêm khắc gia giáo của cô biết vừa rồi mình đang ở ngay bên ngoài biệt thự lại không nghe máy vì đang hôn người ta... Lộ Chi rùng mình một cái, không dám nghĩ nữa. 
 
Phản ứng cơ thể của cô quá rõ ràng, lại còn dư âm mãi không dứt khiến Phó Ngôn Thương phải quay sang nhìn với ánh mắt khó hiểu: "Kích thích đến vậy hả?"
 
Lộ Chi: "... Không phải vì cái này nên em mới vậy..."
 
Cô còn chưa dứt lời, khoá cửa phía sau đã được anh mở ra.
 
"Đi thôi." Phó Ngôn Thương nói.
 
Sau đó bọn họ đi dọc theo hành lang tiến vào sảnh lớn. Cơn mưa này đã làm khu vườn trở nên đầy sức sống, cả sân tràn ngập không khí trong lành. Hạt mưa rơi xuống ao làm đàn cá bên trong vui vẻ quẫy đuôi tạo nên gợn sóng.
 
Gần đó có một cây hoa hải đường rũ xuống dưới mưa. Hoa trên cây đã gần tàn rồi nhưng mùi thơm lại được cơn mưa này mang đi càng xa.
 
Lộ Chi hít một hơi thật sâu, có cảm giác như linh hồn mình vừa được thanh tẩy sạch sẽ. Bỗng nhiên cô nhớ ra cái gì đó, vội mở điện thoại lên bật camera trước ra cẩn thận quan sát xem vừa rồi có để lại dấu vết gì không.
 
Nếu bị Trang Vận nhìn thấy thì cô có lý do để nghi ngờ không biết hôm nay mình có còn sống mà ra ngoài không.
 
Hình như không để lại dấu thì phải, chắc chắn là không có gì đúng không? Lộ Chi ma sát mấy cái ở chỗ đó, muốn xem thử mình có nhìn nhầm không.
 

Lúc cô lề mề sờ mó đến lần thứ bảy, Phó Ngôn Thương cất lời: "Em mà sờ nữa là thành dấu thật đấy."
 
"..."
 
Mọi người trong sảnh lớn tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Phó Ngôn Thương cong cánh tay lên ra hiệu cho Lộ Chi khoác vào. Cô đang liếc nhìn quanh sảnh một vòng tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc thì chợt nghe có người lên tiếng, sau đó càng ngày càng nhiều bậc cha chú quay lại nhìn mình. Cô vô thức siết chặt tay Phó Ngôn Thương, đến nỗi anh phải giơ tay lên nới lỏng giúp cô.
 
Sảnh tiệc vốn đang náo nhiệt chợt yên lặng trong chốc lát. Lộ Chi không biết lý do là gì nhưng chẳng phải vừa rồi Phó Ngôn Thương đã vào rồi sao? Còn bị mời rất nhiều rượu nữa mà.
 
Mãi đến khi có người cất tiếng cười, cô mới quay về phía đó và tìm được Trang Vận cùng Lộ Doanh.
 
Còn ông anh trai khùng khùng điên điên của cô thì vẫn đang dạo chơi ở nước ngoài chưa về, được cái anh ấy vẫn hay nhắn tin cho cô, vòng bạn bè cũng cập nhật rất đều đặn.
 
Có tiếng cười phát ra từ trong đám người: "Vận Vận à, con gái út của bà đẹp thật đấy, sao trước đây chưa từng thấy bà dẫn nó theo cùng?"
 
Trang Vận cười cười: "Con bé rất bận."
 
Lộ Chi không để ý đến cuộc đối thoại của hai người bọn họ mà lặng lẽ giơ tay lên chào hỏi chị mình.
 
Chỉ chốc lát sau mọi người đã bị những chuyện khác thu hút sự chú ý không để ý đến cô nữa. Lộ Chi bèn ngồi xuống một chỗ bóc vải ăn, còn giơ tay ra hiệu cho chị mình qua ngồi nữa.
 
Lộ Doanh đi vòng qua Trang Vận đang bận nói chuyện với người ta rồi ngồi xuống bên cạnh cô: "Chồng em đâu rồi?"
 
Lộ Chi lột vải ra nhét vào miệng cô ấy, lúc này mới phát hiện ra không thấy Phó Ngôn Thương đâu. Cô nhún nhún vai đáp: "Em không biết, mặc kệ đi."
 
"..."
 
Cô quay đầu sang hỏi: "Anh rể đâu ạ? Anh ấy cũng không ở đây ạ?"
 
"Anh ấy ở nhà chăm con rồi. Bé con mới tròn một tuổi nên giao cho thím Nguyệt anh ấy không yên tâm."

 
Không thể không thừa nhận một điều rằng sở dĩ khi đó Lộ Chi đồng ý đám cưới có một phần nguyên nhân là vì cuộc hôn nhân của chị gái cô cũng không tệ lắm. Anh rể cô là người cẩn thận và có trách nhiệm, rất hiếm khi chị cô phải bận tâm chuyện trong nhà.
 
"Có điều cả chị với anh rể đều điềm tĩnh như nhau vậy ở nhà hai người không thấy nhàm chán hả?"
 
Lộ Doanh cười: "Chẳng lẽ nhà em ngày nào cũng ầm ĩ?"
 
Nghĩ đến cảnh tắm cho cáo sáng nay, Lộ Chi định nghĩa ngắn gọn: "Dù sao... Cũng rất đặc sắc."
 
Cô và Phó Ngôn Thương, cộng thêm hai con cáo nữa, một nhà bốn miệng ăn, nói thật là không yên tĩnh nổi.
 
"Trước đây lúc đi du lịch nước ngoài em có cầu được một món đồ về, nay gặp đây thì em đưa chị luôn." Lộ Chi mở túi xách lấy một miếng ngọc sáng bóng ra: "Cái này đã được làm phép rồi đó."
 
"Tặng nhóc con nhà chị hả?"
 
"Không phải." Lộ Chi đáp: "Tặng chị đấy."
 
Lộ Doanh hơi ngẩn người. Bình thường có quá nhiều người muốn tặng quà cho nhóc con nhà mình nên cô ấy quên mất rằng bản thân mình cũng có thể nhận quà.
 
Cô ấy hỏi: "Em cầu cái gì vậy?"
 
"Bình an, sức khoẻ và vui vẻ." Lộ Chi nói: "Đây là miếng cuối cùng, may mà em cướp được."
 
"Vậy còn em thì sao?"
 
Lộ Chi chớp chớp mắt: "Thì em qua chỗ khác mua."
 
"..."
 
Chút cảm động vừa dâng lên trong lòng Lộ Doanh bị đánh tan nát chẳng còn gì. Cô ấy không khỏi cười rộ lên, đặt miếng ngọc trong lòng bàn tay ngắm nghía sau đó lại ngẩng đầu nói: "Chồng em ở bên kia kìa."
 
Lộ Chi cũng ngẩng đầu nhìn qua bên đó thì thấy Phó Ngôn Thương cầm ly rượu đứng xã giao bên cạnh Phó Thành. Trong tiệc rượu này có rất nhiều bậc cha chú nên uống rượu là phép lịch sự.
 
Lúc Phó Ngôn Thương đứng thẳng người trông rất nghiêm túc, quần áo anh đã được là phẳng nhưng giờ phút này trên vai lại có mấy chỗ bị nhăn cực kỳ hỗn loạn. Dưới ánh đèn trong phòng, phần vai anh trở nên cực kỳ bắt mắt vì nó khác biệt hoàn toàn với toàn thể bộ đồ.
 

Lộ Chi khó hiểu nhìn ngắm một hồi sau đó muộn màng nhận ra.
 
...
 
Đây là vết nhăn hằn lại sau khi bị cô siết chặt lúc hai người hôn nhau vừa rồi.
 
*
 
Rất nhanh sau đó mọi người bắt đầu ngồi xuống nhập tiệc. Lộ Chi ngồi bên cạnh Phó Ngôn Thương.
 
Tỉnh Trì ở bên kia chào hỏi với cô nên cô đáp lại rồi mới lại nhìn lên vai Phó Ngôn Thương lần nữa.
 
Cô chỉ chỉ: "Anh có muốn xử lý áo mình chút không?"
 
Anh nhìn theo hướng cô nói rồi đáp: "Áo anh làm sao vậy?"
 
Cô nói tầm bậy tầm bạ: "Em không biết nữa, có thể là bị dính nước xong khô nên bị nhăn đấy."
 
"..."
 
Bữa tiệc nhanh chóng kéo dài đến phần cắt bánh ngọt. Ông cụ nhà họ Phó vẫn chưa hết tính trẻ con nên chọn luôn mẫu bánh ngọt kẹp kem đang được ưa thích nhất hiện nay. Lộ Chi được chia cho một miếng. Bánh ngọt mềm mại phối hợp với kem bơ mịn màng quả thật rất ngon, quan trọng là bơ cực kỳ thơm.
 
Cô liếc sang bên cạnh thì thấy Phó Ngôn Thương đang bị Tỉnh Trì quấn lấy nói gì đó. Anh cũng được chia một miếng bánh ngọt, là phần kẹp khoai môn màu tím bên trong.
 
Lộ Chi hỏi nhưng mang ý thông báo: "Em ăn bánh của anh nhé?"
 
Anh mới "Ừ" được một tiếng đã lại bị Tỉnh Trì kéo về, nói cái gì về phong cách sửa sang cửa hàng gì đó.
 
Không biết là vì nhân khoai môn dễ ăn hay vì đồ trong bát người khác trông ngon hơn mà Lộ Chi cảm thấy miếng bánh nhân khoai môn này vô cùng ngon miệng. Độ ngọt được gia giảm vừa phải, thậm chí bên trong còn lẫn cả trân châu bọc đường đen nữa, vừa mềm vừa ngọt.
 
Chỉ trong chốc lát, mọi âm thanh và sự việc diễn ra xung quanh Lộ Chi đều biến thành hình nền cả. Cô hoàn toàn không để ý đến những gì người ta nói nữa, thế nên đến khi cô lấy lại được phản ứng thì đĩa bánh của Phó Ngôn Thương đã bị cô đào rỗng, chỉ còn lại một lớp phôi bánh mỏng manh cố gắng đứng thẳng ở đó, trông như cái nóc không có nhà vậy.
 
Đang lúc cô rơi vào trạng thái chột dạ thì Phó Ngôn Thương lại quay về rồi cúi đầu nhìn nhìn cái đĩa mà nĩa của cô đang chọc vào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận