Hàm chi

Lý Tư Di thấy cô tựa lưng vào ghế thì cất tiếng hỏi: “Sao vậy? Mệt rồi hả?”
 
“Không phải.” Lộ Chi đáp: “Ý chí chiến đấu đang hừng hực luôn đó.”
 
Lý Tư Di đã sớm biết cô là người không biết chịu thua mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bọn họ là những người đầu tiên sáng tạo ra trò chơi này. Đây cũng là bài tập cuối khóa vào năm đại học thứ ba của họ. Giáo viên thẳng thắn yêu cầu các cô lựa chọn một chủ đề hợp tác giữa nhà trường và doanh nghiệp, đồng thời bảo rằng nếu bọn họ làm tốt thì không những sẽ đạt điểm cao cuối khóa mà dự án còn có thể được triển khai ngay tắp lự nữa.
 
Lộ Chi vừa đi học sớm vừa nhảy lớp, tuy còn trẻ nhưng cô lại bỏ rất nhiều tâm huyết vào trò chơi, cũng có vô số ý tưởng.
 
Sau đó, dự án mà hai người họ hợp tác đã được phía doanh nghiệp lựa chọn, vậy nên chẳng biết họ đã thức bao nhiêu đêm, bổ sung bao nhiêu nội dung. Đến lúc chuẩn bị ký kết hợp đồng thì đối phương lại thất hứa năm lần bảy lượt. Từ trước đến nay, Lộ Chi chưa bao giờ là một người mềm yếu. Chỉ với vài ba câu nói đơn giản, cô đã khiến đối phương nghẹn họng đến nỗi sụp đổ tâm lý. Người phụ trách đập bàn khi lòng tự ái bị động chạm: “Không có giá trị thực tiễn nào cả, các cô có hiểu không? Chúng tôi không làm nữa!”
 
Sau này, khi đã nghe ngóng xong, Lộ Chi mới biết được rằng: Bọn họ chỉ muốn mua các loại ý tưởng đề ra một cách miễn phí mà thôi. Tuy không ký hợp đồng với các cô nhưng bọn họ lại sao chép nội bộ thành một bản, đúng là quá vô liêm sỉ.
 
Lộ Chi lập tức quyết định tự làm điều đó. Bởi vì khiêm tốn là lời giáo huấn trong gia đình nên chẳng mấy ai biết rằng gia đình Lộ Chi đang sở hữu chuỗi trung tâm thương mại, chiếm 20% thị phần ở thành phố Tô Châu.
 
Cô không thiếu tiền, chỉ là cô không nuốt nổi cục tức này mà thôi.
 
Lộ Chi đang suy nghĩ rằng: “Quả thật đã hết chỗ rồi, chúng ta phải đi đường vòng để cứu nước từ nơi khác thôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tư Di: “Hay là cậu hỏi thăm người nhà của cậu thử xem?”
 
“Thôi bỏ đi. Mẹ tớ chỉ mong sao tớ hãy gặp khó khăn, sau đó quay về công ty để giúp đỡ chị tớ đó.” Lộ Chi đáp: “Hơn nữa bọn họ bận rộn đến mức không thể tự chăm sóc bản thân luôn mà, làm gì có thời gian để quan tâm tớ cơ chứ.”
 
Lý Tư Di cũng đang bấm chuột: “Nhưng tớ vừa mới tìm hiểu công ty mà Từ Tinh  sắp chuyển sang rồi này. Hình như nó thuộc quyền sở hữu của hệ thống Hoa Á thì phải. Trò chơi mà bọn họ tạo ra cũng trông giống với trò chơi của bọn mình. Đó có phải là công ty đã sao chép dự án của chúng ta hồi năm ba, giờ đã đổi tên hay không nhỉ? Mặc dù Hoa Á rất khổng lồ nhưng gần đây cũng có tin đồn là nó đã bị thu mua lại rồi. Tương lai vẫn chưa xác định, thế mà chị ta thực sự vẫn dám nhảy vào đó á?”
 
“Mà có điều tớ cũng chẳng biết thần tiên phương nào mà lại có thể mua được Hoa Á nữa.” Lý Tư Di buôn chuyện: “Dù thế nào đi nữa, đối phương cũng phải ở tầm cỡ như chồng cậu nhỉ.”
 

“Chồng á? À…” Lộ Chi phản ứng rất chậm: “Ừ ha, tớ đã kết hôn rồi.”
 
“...”
 
“Cậu quá đáng vậy luôn hả?”
 
“Cậu thông cảm chút đi.” Lộ Chi chống tay vào đầu: “Bọn tớ kết hôn mới được nửa năm mà ba tháng đầu tiên tớ đã tới doanh trại mùa đông, ba tháng tiếp theo thì anh ấy lại đi khắp nơi trên thế giới để bàn bạc các vụ thu mua. Hơn nữa sau khi đăng ký kết hôn, bọn tớ chỉ mới gặp nhau ba lần thôi. Vì cả hai bên đều quá bận rộn nên đám cưới cũng đâu có được tổ chức.”
 
Trong cốc tuyết có một lớp sữa dày, lại rắc đầy bột matcha, y hệt một ngọn núi tuyết phủ đầy thảm thực vật.
 
Lộ Chi lắc nhẹ làm thảm thực vật tan ra, ngọn núi tuyết bị nhuộm màu, quá trình dung hợp như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, chẳng giống cô và Phó Ngôn Thương chút nào. Dẫu có lắc lư đến đâu thì họ cũng như hai người đến từ hai thế giới khác nhau, miễn cưỡng bị dồn ép vào một mối quan hệ lợi ích.
 
Cô vẫn chưa thể thích nghi với mối quan hệ này.
 
Thỏa mãn nhấp một ngụm, Lộ Chi bèn liếm khóe môi: “Vậy nên cậu đừng có hiểu lầm gì về cuộc hôn nhân giả dối của bọn tớ nữa.”
 
*
 
Phòng làm việc của cô và Lý Tư Di nằm ngay cạnh cửa kính sát sàn, vừa rộng rãi vừa thoải mái, máy tính cũng đặt đối diện nhau để bọn họ có thể trao đổi bất cứ lúc nào.
 
Lộ Chi đã cung cấp môi trường làm việc cùng với kinh phí cho văn phòng, còn Lý Tư Di đóng vai trò cố vấn cho dự án. Thực ra văn phòng này mới được thành lập tầm ba bốn tháng thôi nhưng Lộ Chi đã dành suốt cả năm cuối đại học để chuẩn bị cho việc này. Cô dùng tiền bạc và rất nhiều thì giờ của mình để thuê người thiết kế kết cấu trò chơi sao cho hoàn thiện. Ngoài ra, Lộ Chi còn thuê vô số họa sĩ nổi tiếng để vẽ mặt thẻ. Do đó, ngay sau khi tốt nghiệp, Lộ Chi đã có thể bắt tay vào việc ngay, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
 
Dù sao đi nữa, cô cũng nhất quyết không để ai cưỡi lên đầu mình.
 
Suốt cả ngày hôm nay, ngoại trừ bữa trưa ra, Lộ Chi đều lên mạng để liên hệ với các buổi triển lãm ở khắp nơi. Thực ra cô cũng đã có phương án dự phòng rồi, tuy nhiên Lộ Chi phải chờ đợi thêm mấy tháng trời trong vô vọng. Lãng phí thời gian cũng chính là uổng phí tiền bạc, cô không muốn trì hoãn nữa.
 
Hơn nữa, Lộ Chi cũng muốn đối đầu trực diện với Từ Tinh để xem rốt cuộc ai mới là người đúng.
 
Lý Tư Di bất ngờ thò đầu từ phía sau máy tính: “Chồng cậu về nước rồi kìa!”

 
Lộ Chi giật mình: “Hả? Ai nói thế?”
 
Lý Tư Di giơ điện thoại di động lên: “Trên tin tức đó, mới hôm nay thôi, chồng cậu vừa hạ cánh luôn này.”
 
Lộ Chi liếc nhìn với vẻ không nghiêm túc cho lắm, sau đó đáp một tiếng “ừm”: “Vậy chắc là anh ấy không về nhà đâu. Chú Tông và những người khác cũng đâu thông báo cho tớ biết đâu. Có lẽ anh ấy sẽ tới nhà tổ bên kia.”
 
Văn phòng làm việc chìm vào im lặng trong thoáng chốc, chỉ có tiếng nhấp chuột của Lộ Chi giống như tiếng khoai tây chiên vỡ đang bình tĩnh rải rác trên bàn.
 
Lý Tư Di: “Tớ có một kế sách rồi.”
 
Lộ Chi dừng lại rồi nghiêng đầu sang, sau đó làm động tác “mời”.
 
“Triển lãm lần này do tập đoàn Dung Thịnh tổ chức, mà chồng cậu lại đường đường là sếp của Dung Thịnh. Cậu hãy nghĩ cách để yêu cầu anh ấy gỡ bỏ cái logo to tổ bố luôn đặt ở trung tâm triển lãm xuống, sau đó treo logo của bọn mình lên đi.”
 
“...”
 
“Đơn giản lắm!” Lý Tư Di thuyết phục Lộ Chi: “Mặc dù hai người không thân thiết với nhau nhưng cậu chỉ cần làm nũng là được. Chẳng người đàn ông nào có thể cưỡng lại một người đẹp đang nũng nịu đâu.”
 
Lộ Chi lên tiếng: “Cậu làm khó người khác quá đấy nhé. Tớ sẽ không làm nũng đâu.”
 
“Chẳng phải cách này sẽ đơn giản hơn nhiều sao? Cậu có thể tùy ý sắp xếp tổ hợp gồm các từ ‘anh trai’, ‘em’, ‘nhé’ để tạo thành một câu đó.” Lý Tư Di tự tin thốt lên: “Cậu thử xem.”
 
Lộ Chi nóng lòng muốn thử: “Hãy quẳng logo của Dung Thịnh rồi treo logo của em lên ngay đi, nếu không thì anh trai à, em sẽ tiễn anh đi làm thầy tu theo đạo Lạt ma luôn đó nhé?”
 
Lý Tư Di: “...”
 

Lý Tư Di: “…”
 
Thôi bỏ đi, mình hy vọng gì ở cậu ấy cơ chứ? Có một năm nọ, trường học bất ngờ phát sinh sự kiện chụp lén trong nhà vệ sinh nữ. Nghe nói bạn trai cũ của cô gái kia đã tung ảnh hở hang một cách ác ý, mọi người không thấy gì khác ngoài mái tóc dài ngang lưng, nhuộm màu xanh biếc của cô gái đó. Khắp trường học chỉ có vài người nhuộm tóc màu xanh như vậy thôi.  Các nữ sinh đều rơi vào trạng thái hoảng loạn, bởi việc tự chứng tỏ bản thân đã mang lại hiệu quả trái ngược và thụ động. Cả diễn đàn đầy rẫy những cuộc cãi vã.
 
Kết quả là ngay ngày hôm sau, Lộ Chi đã đến trường với mái tóc xanh biếc như mây, vừa xinh đẹp vừa lòe loẹt. Cũng trong chiều hôm đó, hầu hết nữ sinh trong trường đều nhuộm tóc và mua tóc giả. Chưa đầy năm ngày, một nửa học sinh trong giảng đường đều có mái tóc màu xanh. Đó chính là sự đấu tranh và giúp đỡ lẫn nhau. Nhân vật trong cuộc cũng có thể thoát khỏi sự sỉ nhục, vậy nên đối phương đã âm thầm cảm ơn Lộ Chi rất nhiều lần, song cô chỉ khoát tay và không đặt nặng điều này. Lộ Chi bảo rằng đó chỉ là một cảm hứng từ một bộ phim truyền hình của Mỹ mà thôi. Sau đó, cô còn bắt được toàn bộ đám nam sinh kia rồi đuổi học bọn họ. Thế là vụ việc biến động của Lộ Chi đã lập nên lịch sử của trường. Cũng từ đó, cô trở nên nổi tiếng khắp trường, đồng thời trở thành tấm gương mẫu mực cho thế hệ bọn họ noi theo.
 
Sau đó, màu tóc của Lộ Chi nhạt dần, cô bèn nhuộm lại màu nâu hạt dẻ mà mình yêu quý.
 
Lý Tư Di nhìn chăm chú vào động tác của cô. Nhưng chỉ trong vòng hai phút, Lộ Chi đã xoa dịu đôi vai và phần cổ đau nhức, sau đó di chuyển tới trước ngăn tủ rồi lấy ra một chiếc váy dài ôm cổ.
 
Cô cởi bỏ chiếc áo choàng rộng thùng thình. Khi giơ tay lên rồi mở rộng ra, trông Lộ Chi như một nàng thiên nga trắng muốt và thanh nhã. Lớp vải vóc phát ra tiếng sột soạt trong lúc ướm vào người. Chiếc váy dài màu ngọc trai lung linh dưới ánh đèn, vạt vải buông rủ đang bao bọc đường cong của cô, tỉ mỉ khắc họa dáng người xinh đẹp, lại còn kết hợp với khuôn mặt này nên trông Lộ Chi thực sự giống như một người khơi dậy những dục vọng thuần khiết.
 
… Chỉ cần cô đừng mở miệng nói chuyện là được.
 
Lý Tư Di hào hứng hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại thay quần áo vậy?”
 
“Vì nghĩ cách kia của cậu cũng khả thi nên tớ đang định đi hỏi thăm anh ấy, xem thử có cách nào chia sẻ một vị trí trong buổi triển lãm cho tớ hay không ấy mà. Hôm nay anh ấy về nước nên chắc chắn sẽ tham gia sự kiện. Nếu tớ muốn ở bên cạnh anh ấy thì tất nhiên phải thay quần áo rồi.”
 
“Được, vậy cậu về trước để chuẩn bị đi.” Lý Tư Di trả lời: “Nhưng sao cậu lại chuẩn bị lễ phục ở đây thế?”
 
Lộ Chi: “À, vì tớ lo là một ngày nào đó, game của chúng ta sẽ bất ngờ đoạt giải thưởng, tớ còn phải đi nhận giải chứ nên đã chuẩn bị trước một bộ đồ, đến lúc đó sẽ có trang phục để mặc luôn.”
 
“...”
 
*
 
Lộ Chi là một người có kiểu tính cách “muốn thì làm ngay” điển hình.
 
Ưu điểm là hiệu suất cao, tốc độ nhanh.
 
Còn nhược điểm thì là… Đôi khi kích động quá mức nên chẳng nghĩ tới hậu quả.
 
Cô tan ca trước bốn giờ. Vì bản thân là sếp nên cũng không ai có thể kiểm soát Lộ Chi cả.
 

Chỉ có điều, cô đã quên báo chú Tông đến đón mình nên phải tự đặt xe. Khi điền vào điểm đến, Lộ Chi đã do dự một chốc nhưng vẫn quyết định về nhà một chuyến trước đã.
 
Sau khi về đến nhà, Lộ Chi lập tức đi thẳng lên tầng ba. Tầng có phòng ngủ chính đang hết sức yên tĩnh, hình như chưa có ai quay về cả.
 
Thế là Lộ Chi bèn thở phào nhẹ nhõm, quen tay cởi nút áo ngực, sau đó rút ra rồi móc nó vào đầu ngón tay.
 
Tay kia thì dùng để mở WeChat rồi gửi tin nhắn thoại cho Lý Tư Di: “Tớ vốn định đi thẳng tới nhà tổ để tìm anh ấy. Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, tớ lại nghĩ ngộ nhỡ chồng tớ không có ở đó thì sao? Vậy nên tớ cứ về nhà trước đã, sẵn tiện dặm lại lớp trang điểm rồi sẽ nhắn tin cho anh ấy sau. Dù sao thì cũng xem là một lần tạm xa nhau mà… Ừm, cũng đã nửa năm rồi nhỉ, xa nhau cũng lâu rồi chớ bộ.”
 
“Dù sao thì tớ cũng phải chuẩn bị chỉn chu một chút cho lần gặp gỡ này. Điều này cũng sẽ giúp ích cho tớ sau này mà…”
 
Lộ Chi cởi giày bên cạnh tủ, hoàn toàn đắm chìm vào việc nói chuyện, chỉ lo nhìn xuống mặt đất dưới chân mình, sau đó dùng chân trần để đẩy cửa phòng tắm, chuẩn bị rửa tay.
 
Nhưng giọng nói đột ngột im bặt.
 
Có người đang tắm rửa trong phòng tắm, đối phương vừa mới tắt nước chứ vẫn chưa thay quần áo.
 
Hơi nước bốc lên như chốn bồng lai tiên cảnh, từng đợt thi nhau lan tỏa. Nghe thấy tiếng động, đối phương chợt xoay người lại giữa làn sương, trên tay đang cầm một chiếc khăn màu trắng rồi vắt sau cổ, yết hầu của anh bị dội nước đến nỗi ửng đỏ, còn mái tóc thì đen nhánh và trở nên bóng mượt vì ẩm ướt.
 
Đầu vòi sen vừa tắt nhưng vẫn còn đang nhỏ nước, hai giọt rơi xuống trán anh, sau đó lại nhỏ xuống cơ ngực lẫn cơ bụng vuông vức và săn chắc của Phó Ngôn Thương. Giọt nước thấp thoáng chảy xuống rồi cuốn đi mất.
 
Còn Lộ Chi thì vẫn đang xoay chiếc áo lót trong tay mình.
 
Vì chẳng có sự trói buộc nào nên hình dáng mềm mại buông rủ trước ngực cô đang bị lộ ra ngoài hoàn toàn. Trong lúc nhất thời, Lộ Chi không biết mình nên hủy bỏ cuộc gọi thoại rồi che ngực hay là tìm một mảnh thủy tinh sạch để tự kết liễu mình trước nữa.
 

 
Ngay khi Lộ Chi chuẩn bị quay đầu bỏ chạy thì giọng nói phát ra từ môi anh lại khiến cô đứng hình ngay tại chỗ.
 
Sau khi làn sương mù tan đi, Phó Ngôn Thương bèn rút khăn tắm ra mà không hề thay đổi sắc mặt. Trước ánh nhìn của cô, anh quấn khăn quanh eo mình, bình tĩnh như thể bản thân không phải là người khỏa thân bị cô nhìn thấy toàn bộ. Sau đó, Phó Ngôn Thương vừa đi lướt qua ngọn đèn treo chưa được thắp sáng vừa mở lời:
 
“Em tan ca sớm à?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận