Hàm chi

Đèn trên sân tắt dần, chỉ còn ánh sáng đèn của màn hình thông báo.
 
Trước ánh nhìn tràn đầy thiện ý của nhân viên công tác, Lộ Chi ngồi xuống, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được phía sau có không ít ánh nhìn đang đổ dồn vào mình.
 
Tay Lộ Chi đặt lên đùi anh gần như trong vô thức, cô không kìm được mà siết tay thật chặt, ống quần bị cô nắm chặt nhăn nhúm mà chẳng hề hay biết, ánh mắt cô như đang hỏi anh: Phải làm gì đây?? Anh làm ra thì anh giải quyết đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh xòe bàn tay ra, trông anh vẫn rất bình tĩnh đối mặt với mọi tình huống: “Anh giúp em.”
 
Nhân viên công tác lại thấy không khí giữa họ thật ngọt ngào: “Hai người thật đúng là yêu thương thắm thiết.”
 
Ừ ừ ừ, lát nữa mấy người còn có thể nhìn thấy cảnh thắm thiết hơn nữa đấy.
 
Lộ Chi giơ ngón tay, nói: “Cô cứ làm như thế nhé, vòng qua chỗ này, buộc nghiêng ấy.”
 
Như vậy vừa hay có thể che được dấu vết. 
 
Nhân viên công tác: “Phải buộc lên đỉnh đầu cơ, nếu buộc nghiêng thì vẫn có khả năng rơi ra đấy.” 
 
“…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy không còn cách nào khác, Lộ Chi không thèm cố gắng gì nữa, cô bất chấp tất cả, túm cả mái tóc dài của mình lên, thậm chí còn cố ý buộc đuôi ngựa thật cao… chẳng biết làm thế có phải để tố cáo ai không.
 
Cô hơi hé miệng định nói gì, nhưng liếc thấy Phó Ngôn Thương nghiêng người sang, giây lát sau, lòng bàn tay của người đàn ông đặt lên sau gáy của cô.
 
Cứ như bị anh tóm lấy vậy.
 
Máy điều hòa nhả khí lạnh khắp phòng, bàn tay anh lại ấm áp, đè lên làn da lành lạnh sau cổ của cô, chênh lệch về nhiệt độ xảy ra một cách thình lình khiến cô không kìm được mà phát run, ngay cả cánh tay cũng run rẩy theo. 
 
Cô uyển chuyển góp ý: “Anh làm thế này chẳng phải là rõ ràng quá rồi sao?”
 
“Không sao đâu.” Anh nói với vẻ thản nhiên: “Người khác sẽ chỉ cảm thấy chúng ta tình cảm thắm thiết thôi.”
 

“…”
 
Không chờ cô nói tiếp, mở màn là tiết mục thoát khỏi nguy hiểm trong rừng rậm Châu Phi, chiếc xe bằng gỗ mà bọn họ đang ngồi bị xóc nảy suốt cả quãng đường, ghế dựa bên dưới cũng rung lắc khớp thời gian vô cùng chuyên nghiệp,. Lộ Chi bị nảy lên xóc xuống, cô nghĩ thầm quả nhiên tóc dài cũng có thể gây nguy hiểm thật.
 
Bàn tay của Phó Ngôn Thương không rời vai gáy của cô suốt cả cuộc hành trình, nhân lúc cả xe đang bật lên xóc xuống, cô nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, anh đang nhìn màn hình với biểu cảm lơ đễnh, đây là vẻ mặt bình thường của anh, cô không thể phân biệt được là anh đang chăm chú chơi hay chỉ đang giết thời gian.
 
Lộ Chi đoán chắc hẳn anh đang nghĩ về công việc.
 
Chẳng mấy chốc, Phó Ngôn Thương nói: “Nếu em không xem thì lát vào xem lần thứ hai lại phải buộc tóc lên đó.”
 
Cô vội vàng quay mặt đi, chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt. Trong lúc đó cô đã trải qua biết bao cảnh quan kỳ vĩ, như mũi voi phun nước, chim đại bàng vỗ cánh, khi chuyến đi kết thúc thì đầu óc cô vẫn còn đang lâng lâng, có chuyên gia lên sân khấu giới thiệu về tất cả những loài động vật đang lâm vào nguy hiểm trong bộ phim, điều này hiển nhiên đã khiến Phó Ngôn Thương cảm thấy hứng thú… 
 
Cô có thể cảm giác được những ngón tay đang đặt trên cổ mình, theo dòng suy nghĩ của anh, như đang vô tình vuốt ve mơn trớn phần da thịt vốn cực kỳ mẫn cảm kia của cô.
 
Khiến cho cô cũng cảm thấy rạo rực trong lòng, lời giải thích chỉ nghe câu được câu không.
 
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc ra khỏi khu vui chơi, cô kéo chun buộc tóc xuống ngay lập tức, Phó Ngôn Thương chải giúp cô những sợi tóc sau gáy, rồi sau đó Phó Thành đi đến.
 
Lộ Chi ngoảnh mặt nhìn, thấy có vẻ như Phó Thành đang rất vui, ông ấy nhìn anh từ trên xuống dưới với ánh mắt khen ngợi, sau đó chỉ vào chỗ nhăn nhúm trên ống quần, hỏi: “Sao quần của cháu lại như thế này?”
 
Trí nhớ của cô cứ tốt ở mấy chỗ không nên tốt, ví dụ như cô vẫn nhớ những ngón tay của mình mới nãy đã làm gì, hay là chuyện đã xảy ra bên trong xe trước khi đến bữa tiệc sinh nhật của ông nội.
 
Cô siết chặt bàn tay mình, trong lòng tự nhủ, thói quen xấu này phải sửa lại thôi.
 
Phó Ngôn Thương liếc mắt, nhìn thấy Lộ Chi đang ngẩng đầu nhìn trời như câu chuyện này không hề liên quan gì đến mình, anh im lặng vài giây rồi nghiêm túc trả lời: “Do cơn gió ban nãy thổi nhăn đấy ông.”
 
“…”
 
*
 
Cả buổi sáng vẫn là đi dạo trong vườn bách thú, Lộ Chi đã xem xong buổi biểu diễn của mèo Dragon Li mà cô đã chờ mong từ lâu, giờ gần như trong vườn bách thú không còn gì đáng để cô xem nữa rồi.
 
Phó Thành bắt đầu cùng luyện Thái Cực với những ông bà già mới quen ở khu sân trống, để hai người bọn họ tự đi xem gấu chó hoặc khỉ. Song Lộ Chi thật sự sợ bị bọn khỉ cướp bóc – dù sao bọn khỉ lông vàng vốn đã khét tiếng vì việc luôn cướp đồ của du khách.
 

Đi được một nửa đường thì cô ngẩng đầu khỏi trang tìm kiếm goods, hỏi anh: “Hay là chúng ta đi cổng bên của vườn bách thú đi?”
 
“Vườn bách thú còn có cổng bên nữa à?”
 
Cô nghiêm túc: “Có.”
 
Mười phút sau, Lộ Chi dẫn anh đi ra từ cổng sau, đi theo hướng dẫn, đến khu công viên trò chơi vô cùng náo nhiệt.
 
Lộ Chi có tật giật mình, Phó Ngôn Thương rất tự giác chủ động mua vé, ngay khi đi vào qua lối dành cho VIP thì di động rung lên, cô nhận được điện thoại của ông.
 
Phó Thành: “Các cháu đang ở đâu vậy? Có muốn ông đến đón không?”
 
Phó Ngôn Thương cúi đầu nhìn vé, nhẹ nhàng nói: “Bọn cháu đang ngắm ngựa ạ.”
 
Đầu dây bên kia im lặng, chắc hẳn ông ấy đang tự hỏi: “Chỗ đó còn có cả ngựa nữa à? Ngựa nào nhỉ?”
 
“Ngựa gỗ xoay tròn.”
 
“…”
 
Biết ngay là cô không thể ở mãi một chỗ mà, hai người bọn họ chắc sang công viên Disney bên cạnh rồi.
 
Thẻ VIP có thể không cần xếp hàng, cô rõ ràng đã có mục tiêu từ lâu, men theo con đường mà đi về phía trước, Phó Ngôn Thương đi ở đằng sau hỏi cô: “Em có muốn thuê nhân viên hướng dẫn du lịch không?”
 
“Không cần đâu.” Cô nói với vẻ dè dặt: “Hướng dẫn viên du lịch đỡ phải buộc tóc em lên.”
 
“…”
 
Đúng lúc đó, chiếc tàu lượn siêu tốc chạy xẹt qua gáy hai người như bay, Lộ Chi ngửa đầu nhìn cả quãng đường, vẻ mặt của cô cũng dần trở nên khó hiểu, cô đứng yên tại chỗ.
 
Lúc này Phó Ngôn Thương mới nhận ra thứ cô chọn không phải là ngựa gỗ xoay tròn mà là bánh xe siêu tốc.
 

Anh nhướng mày: “Giờ nếu em cảm thấy sợ thì rút về còn kịp đấy.”
 
Lộ Chi vốn say mê những trò này: “Không, em muốn chơi nó.”
 

 
Trò chơi khủng khiếp nhất trong công viên có vận tốc cao nhất có thể đạt đến 80 km một giờ, phần chơi thách thức con tim của người chơi nhất chính là khi cả đoàn tàu lên đến đỉnh rồi sau đó khựng lại giữa màn đêm, tiếng đồng hồ đếm ngược vang vọng bên tai, ngay sau đó đột ngột lao vút xuống – sau lần đầu tiên Lộ Chi chơi, phải nửa tiếng sau cô mới bình tĩnh lại.
 
Cô vừa đi vừa hồi tưởng trò chơi ban nãy, cuối cùng cô vẫn phanh lại kịp thời ngay trước lối vào: “Hay là chúng ta chơi cấp độ dễ cho người mới chơi để làm quen dần trước được không?”
 
Nhìn thấy vẻ mặt như đã đoán được mọi thứ của anh, cô tìm một cái cớ cho hành vi nhát chết của mình: “Quan trọng là anh mới đến đây lần đầu, em e là anh sẽ thấy sợ hãi.”
 
“Ừm,” anh nói: “Dù sao đi nữa người thấy sợ chắc chắn không phải là em rồi.”
 
Lộ Chi gật đầu như giã gạo, cô không quan tâm anh nói thế nào, chạy tới khu vui chơi cho trẻ em để tìm về lòng tin của mình.
 
Trò dễ nhất chính là tàu lượn chú lùn, trò này trẻ em bảy tuổi cũng có thể chơi được, độ dốc cũng không quá cao. Phó Ngôn Thương không ngờ cô sợ cả trò này, cô không biết phải bám vào đâu cho đỡ hồi hộp, đành phải túm lấy anh thật chặt. Mỗi lần cảm thấy trên đùi bị túm mạnh, cho dù anh không quen trò chơi này cũng sẽ biết ngay – lại sắp chạy xuống dốc rồi.
 
Anh cứ đoán trước như thế suốt cả cuộc hành trình mãi đến khi kết thúc, có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cô đang chơi rất vui vẻ, mái tóc hơi rối, trông y hệt một cô nhóc điên rồ.
 
Nhưng chỉ vài phút sau, khi lại bước vào đường riêng cho trò bánh xe siêu tốc, chỉ trong nháy mắt, cô lại trở nên thận trọng như trước, không nói lời nào mà ngồi lên mô tô, sau khi đã kiểm tra dây an toàn ba lần, cô mới quay đầu hỏi anh: “Anh có thấy sợ không?”
 
Anh im lặng một chút rồi nói: “Anh sợ em túm quần anh hơn.”
 
“…”
 
Bọn họ ngồi ở hàng ghế thứ hai, không biết là do âm lượng khi nói chuyện của hai người bọn họ quá to, hay là người ngồi ở đằng trước vừa lúc nghe được. Cô cảm thấy ngay khi Phó Ngôn Thương dứt lời thì hai cô gái ngồi ở hàng ghế đầu tiên cúi đầu nhịn người, còn không kìm được mà tò mò quay lại ngó hai người bọn họ một cái.
 
Lộ Chi vội vàng giải thích cho bản thân: “Anh đừng có nói mấy câu kỳ lạ thế nữa.”
 
Phó Ngôn Thương chỉ đang nói nghĩa trên mặt chữ: ?
 
Tàu lượn sắp bắt đầu khởi động, anh hơi nghiêng đầu: “Em đừng nghĩ linh tinh nữa.”
 
Lộ Chi hơi há miệng định nói gì, nhưng bất ngờ đầu máy bắt đầu khởi động, cô lo cho mạng sống của mình, nằm nhoài về phía trước ôm lấy mô tô, trong tầm mắt chỉ toàn một màu ánh đèn xanh lam sẫm, âm thanh sống động, mọi giác quan được trải nghiệm đến tột cùng.
 
Thân xe đi đến đâu, đèn trong đường hầm lần lượt sáng lên tới đó, khi xe lên đến đỉnh dốc thì như chới với giữa không trung, ánh đèn cũng trở nên lập lòe. Sau giây phút tạm dừng ngắn ngủi đó thì xe đột ngột tăng tốc, tiếng thét vang lên bên tai, màng nhĩ của cô bị tiếng gió vù vù bao trùm, cả người như sắp bay khỏi chỗ ngồi, lòng bàn chân ghì xuống mặt sàn, cô còn chưa kịp thở thì cảnh tượng lại nhoáng cái đã thay đổi lần hai. Cả chiếc xe lao vào đường hầm tối đen…
 
Chỉ còn ánh sáng từ những chiếc đèn chập chờn mờ ảo. 

 
Trong bóng đêm, cô tăng tốc tiến về phía trước, mô tô bắt đầu rung chuyển như quả núi sắp sụp, ánh đèn trước xe rọi thẳng vào mắt. Lộ Chi nhắm nghiền hai mắt lại, nhưng không thể thoát khỏi âm thanh đếm ngược, đành phải tìm kiếm anh: “Phó Ngôn Thương?”
 
Không ai trả lời.
 
Câu nói tiếp theo của cô bị chìm trong tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi, cổ tay cô bỗng nhiên được người khác nắm lấy, là cái nắm tay đầy ấm áp quen thuộc.
 
“Sợ cái gì.”
 
Giây tiếp theo chiếc xe lao xuống, trái tim cô như mất cảm giác, chỉ trong ba giây ngắn ngủi, linh hồn cô bị xóc lên rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống, trong tiếng gào thét lấp đầy không gian, Lộ Chi không biết trong đó có tiếng thét của mình hay chăng.
 
Thật kỳ lạ, hình như cô không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.
 
Khi nhân viên công tác đi đến cởi dây an toàn, cô nhìn về phía trước, thở phào nhẹ nhõm.
 
Phó Ngôn Thương nắm những ngón tay trắng nhợt của cô, lạnh như băng.
 
Anh rũ mắt: “Sợ như thế rồi mà vẫn muốn chơi à?”
 
“Phải sợ thì mới thấy kích thích chứ.” Cô còn hết sức nghiêm túc đáp lời anh: “Nếu không sợ thì chẳng phải anh sẽ cảm thấy vô vị hay sao?”
 
“…”
 
Sau khi kết thúc hai trò chơi tàu siêu tốc, những lựa chọn sau đó của cô trở thành những trò bình thường và an toàn.
 
Lộ Chi mua một cốc nước vừa đi vừa uống, phía trước vừa lúc là xe hoa diễu hành, có khá nhiều cô gái vừa chơi xong trò chơi đang chạy chậm đuổi theo xe để chụp ảnh.
 
Phó Ngôn Thương nhìn theo tầm mắt của cô: “Trong vé vào cửa chắc hẳn là có vị trí tốt trên xe hoa, em không đi theo chụp ảnh à?”
 
Cô đi từ từ nhàn nhã: “Em bình thường thôi, mấy nhân vật hoạt hình như thế này em không thích lắm…”
 
Nói được một nửa, bỗng nhiên cô nhìn thấy chú cáo đỏ xuất hiện cách đó không xa, cô quay đầu lại, nhét điện thoại di động vào tay Phó Ngôn Thương: “Nick Wilde* kìa! Ở đó đó, anh chụp giúp hai bọn em một tấm với!”
 
*Nick Wilde là chú cáo ranh mãnh trong ZooTopia.
 
Phó Ngôn Thương: ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận