Hàm chi

Giữa buổi trưa yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu râm ran, thỉnh thoảng lại có tiếng người đi ngoài đường giẫm gãy cành cây, cùng với tiếng lá cây xào xạc hòa quyện trong tiếng gió. 
 
Quạt trong phòng được bật lên, dù có để quạt đứng ở số ba vẫn không thể nào xua tan được không khí nóng bức bên trong nhà. Bởi vì cửa sổ đã đóng chặt nên khó mà truyền vào được chút hơi lạnh nào, luồng không khí nóng thổi lên trên.
 
Lúc đầu lưỡi của anh tiến vào, Lộ Chi mới nghĩ rằng lúc nãy mình không nên trêu chọc anh làm gì. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngón tay của Lộ Chi lại siết chặt lấy vai áo anh, thói quen này vẫn khó mà bỏ được, không biết là bởi vì căng thẳng hay vì nguyên nhân nào khác. 
 
Lưng cô áp sát vào đầu giường đến mức cô có thể cảm nhận được hoa văn chạm trổ dán vào xương cánh bướm mỏng manh trên lưng mình. Đầu lưỡi của anh xoay một vòng trong khoang miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại không còn chút sức lực của cô đòi đáp lại. Trong đầu lại xuất hiện một hình ảnh không đúng lúc, thì ra là ngón tay của anh không chỉ linh hoạt trong việc đánh chữ. Anh giữ chặt lấy cằm cô, lòng bàn tay vừa thô ráp vừa ấm áp, trên chóp mũi Lộ Chi toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Có một nơi mơ hồ nào đó cảm nhận được tay anh, đầu ngón tay anh đưa xuống đi sâu vào. 
 
Kim giây trên mặt đồng hồ di chuyển lạch cạch, kim phút đi vòng về phía trước hơn nửa vòng, nụ hôn này ngắt quãng, là để cho cô có được chút thời gian để thở. Trong căn gác yên tĩnh rất khó ngăn được âm thanh lúc đôi môi hai người dán vào nhau, đôi môi khô khốc của cô trở nên trơn bóng. Cô cố gắng ngửa đầu về sau muốn điều chỉnh âm thanh mình phát ra, để tránh tiếng lớn như vậy sẽ bị người khác nghe thấy… Cũng có thể là, chỉ có mình cô cảm thấy nghe rất rõ?
 
Lòng bàn tay anh càng ngày càng nóng. 
 
Cô vốn là một người có khả năng chịu đựng với nhiệt độ rất tốt nhưng lúc này lại hoàn toàn khác biệt, cuối cùng cô không thể nào thở được nữa, cô vừa thở vừa cố gắng làm Phó Ngôn Thương tỉnh táo lại: 
 
“Bốn mươi… Bốn mươi phút.” 
 
Ngón tay anh ngừng lại, nhìn vành tai đã đỏ bừng lên như máu của cô, trái cổ hơi di chuyển: “Sao em còn tính giờ vậy?” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chỉ về phía sau lưng anh: “Có đồng hồ.” 
 
Lộ Chi khẽ mím môi rồi nói: “Em chỉ còn lại nửa giờ để ngủ trưa.” 
 
Anh ừ một tiếng rồi rút lui, lại không nhịn được vân vê điểm màu hồng nhạt kia, cách làm giống lúc nãy như đúc: “Sao tai em lại đỏ đến vậy?” 
 
Những ký ức và cảm xúc nào đó lại hiện ra một lần nữa, cô nằm phịch xuống, kéo chăn qua chóp mũi, một hồi lâu sau lại vén chăn lên, mơ màng nói: “... Nóng quá.” 
 
Quạt gió đầu giường đã bị người khác chỉnh xuống, Lộ Chi thoáng thấy anh bước xuống giường rồi khom người, chỉnh quạt tự động xoay thành đứng yên tại chỗ để cơn gió mát có thể liên tục thổi đến. 

 
Cô nói: “Vậy không phải là sẽ không thổi được đến chỗ anh sao? “
 
“Anh nằm bên cạnh em là thổi đến được.” 
 
Lộ Chi cẩn thận bảo vệ thời gian ngủ bù quý giá của mình, kéo váy mình: “Vậy thì anh không được làm gì hết.” 
 
“Ví dụ như?” 
 
“...”
 
Lộ Chi nhắm mắt ngủ, không thèm quan tâm đến đề tài của anh nữa. 
 
Trong ấn tượng của cô thì giấc ngủ này kéo dài rất lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, cô cho rằng đã đến lúc phải đi rồi, chỉ thầm cảm khái rằng quả nhiên là giấc ngủ này rất thoải mái. Lúc cô mơ màng mở mắt ra thì phát hiện trời bên ngoài đã tối rồi. 
 
Phó Ngôn Thương đang đứng bên cạnh tường, không biết là đang suy tính chuyện gì. 
 
Cô mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?” 
 
“Em dậy rồi sao?” Anh xoay người lại nhìn cô, lúc này mới trả lời: “Đã năm giờ rưỡi rồi.” 
 
“Ông nội không gọi em ra ngoài sao?” 
 
“Ông đã gọi rồi nhưng anh nói em mệt, nói ông ấy đừng đến.” 
 
“...”
 
Cô ồ một tiếng rồi tựa vào tường từ từ tỉnh táo lại, chậm rãi hỏi anh: “Còn phải ở lại đây mấy ngày nữa vậy?” 
 
“Cỡ năm, ba ngày.” 
 

Thắng lợi đã nằm trong gang tấc, cô bò dậy khỏi giường, đang định hỏi anh mai sẽ đi đâu thì đã thấy anh mở chiếc túi bên cạnh ra, bên trong toàn là nguyên liệu nấu ăn tươi ngon vừa mới được chọn mua. 
 
Đề tài câu chuyện nhanh chóng được chuyển đi, cô chỉ thịt bò bít tết: “Em ăn cái này, cảm ơn.” 
 
Anh ừ một tiếng rồi lấy hai miếng thịt bò bít tết ra rã đông: “Em ăn trứng lòng đào hay là chín hẳn?” 
 
Tài nghệ của anh đã đến mức có thể tự do làm theo ý mình rồi sao? 
 
“Lòng đào, lòng đào.” Cô vui vẻ lặp lại một lần nữa, sau đó còn dịu dàng nhắc nhở: “Một miếng là đủ rồi, hai miếng em không ăn hết đâu.”
 
Anh cúi đầu rắc hạt tiêu, bình tĩnh nói: “Nghĩ đến chuyện em còn có một người chồng đi, anh ấy cũng muốn ăn cơm.” 
 
“...”
 
“Ồ, sao anh không nói là anh sẽ ăn cùng em sớm?” Cô nói: “Vậy cả hai chúng ta đều không đi ăn cơm tối thì ông nội có buồn không?” 
 
Tiếng đeo bao tay truyền đến. 
 
Đầu ngón tay Phó Ngôn Thương ấn lên miếng thịt bò bít tết, ngón tay với những khớp xương rõ ràng được bao bọc trong lớp bao tay nilon lại tạo nên một loại cảm giác cấm dục đặc biệt: “Hai người chúng ta sinh hoạt chung với nhau là chuyện mà ông ấy mong còn không được.”  
 
Sinh hoạt? Là sinh hoạt kiểu gì?
 
Cô ép buộc suy nghĩ lệch lạc của mình trở lại bình thường, cúi đầu chăm chú quan sát món ăn mà anh làm. Chậm Thôi cũng chạy đến, đang chậm rãi im lặng thưởng thức chiếc hũ của mình trên kệ bếp.
 
Phó Ngôn Thương nhận ra cô đang nhìn một cách rất nghiêm túc. 
 
“Em muốn học sao?” Anh nói: “Em không cần phải học cái này.” 
 
Lộ Chi vô cùng thẳng thắn: “Không phải, em sợ anh để đồ em không thích ăn vào.” 
 

“...”
 
“Em còn không thích ăn cái gì ngoài hành lá, gừng, hành tây,” Anh dừng một chút rồi lại bổ sung: “Cùng với khổ qua.” 
 
Cô ngạc nhiên vì anh nhớ được những chuyện này nhưng bình thường khi ăn cơm cô thật sự đã thường xuyên nhấn mạnh với dì. Hai người cũng đã cùng nhau rất nhiều lần, trí nhớ của anh tốt nên nhớ chuyện này cũng là bình thường. 
 
Hình như cô căn bản chưa từng để ý đến thói quen ăn uống của anh, hay là anh không kén ăn? Hẳn là bởi vì dì ở nhà đã nhìn anh lớn lên nên không cần anh phải mở miệng nói đã biết rõ những chuyện liên quan đến cuộc sống hằng ngày của anh. 
 
Cho nên cho đến bây giờ cô chưa từng nghe qua chuyện này ở nhà. 
 
Lộ Chi hỏi: “Vậy anh không thích ăn cái gì?” 
 
“Anh không thích cảm giác mới hôn môi được một nửa đã bị cắt ngang.” 
 
Lộ Chi: “?”
 
Ai hỏi anh chuyện này?
 
“Nhưng mà…” Mạch suy nghĩ của cô vẫn bị chủ đề đột nhiên xuất hiện này dời đi: “Vậy thì hôn môi… Chuyện hôn môi này vốn cũng không phải chỉ là hít thở bình thường, cũng không thể hôn từ sáng sớm đến tối muộn được chứ?”
 
Cô tò mò hỏi: “Như thế nào thì được gọi là một nửa, thế nào mới xem như là đã kết thúc?”
 
Cô nói: “Cũng không thể lúc nào cũng phải đợi anh hôn đến sảng khoái thì mới tính là kết thúc được chứ?” 
 
“...”
 
“Còn nữa.” Lộ Chi đột nhiên nhớ đến một chuyện, cuối cùng thì lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng cảm xúc xấu hổ. Cô thật sự muốn biết: “Chuyện là, trưa nay sao anh lại cởi ra được…?”
 
Anh phết cả miếng bơ vào nồi, hương sữa thơm nồng nặc phả vào mặt, tạo thành một lớp mỏng dưới đáy nồi. 
 
Phó Ngôn Thương cầm miếng thịt bò bít tết lên bảo: “Trên ban công có phơi quần áo của em, anh nhìn thoáng qua là biết.”
 
Nhìn thoáng qua, thậm chí còn không thật sự cầm lên xem, lần đầu tiên mà có thể chính xác như vậy, Lộ Chi thật sự hoài nghi rằng việc đánh chữ đã giải phóng tốc độ tay linh hoạt của anh.
 
Cô bĩu môi: “Vậy thì tay anh thật sự là quá nhanh rồi.” 
 

“Loại mức độ đơn giản như này không làm khó được anh.” Anh nói, lại như đang lịch sự đưa ra một đề nghị: “Nếu em có nhu cầu về phương diện này thì có thể suy nghĩ đến biện pháp khác một chút.” 
 
Sao nghe lại giống như anh đang khoe khoang vậy, Lộ Chi thuận theo anh, đưa micro cho anh: “Vậy anh nói xem, em làm sao mới có thể đề phòng được anh?” 
 
“Trừ khi em nói không muốn, những cách khác đều không thể phòng được anh.”
 
Thịt bò bít tết từ từ chín trong dầu sôi, nhịp thở cô hơi khựng lại. 
 
Không nói được vì sao. 
 
Lộ Chi cúi đầu sờ xương quai xanh của mình, thấy trứng trong đĩa anh đã chín, suy nghĩ lại bị chuyển đi, hỏi: “Anh thích ăn trứng chín sao?”
 
“Không phải, bởi vì nói chuyện với em nên bị phân tâm.” 
 
Bầu không khí đêm nay âm thầm thay đổi, ngọn nến thơm đặt ở chính giữa bàn tròn yên tĩnh cháy. Cô cảm thấy thật kỳ lạ, có nhiều người muốn yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau như vậy nhưng hai người căn bản chưa từng gặp nhau năm trước như bọn họ lại đang từ từ tìm cách học cách yêu nhau…
 
Nếu như bọn họ không gặp được đối phương? Thì sẽ như thế nào đây?
 
Lộ Chi ngẩng đầu lặng lẽ liếc nhìn anh, ảnh thu nhỏ của thế giới phản chiếu bên trong ly thủy tinh rất rõ ràng. 
 
Cô nghĩ rằng nếu như không gặp được thì hẳn là đã bỏ lỡ nhau rồi. 
 
… 
 
Sáng sớm hôm sau lại đổi một cách thức khác, lần này cô bị điện thoại ở đầu giường đánh thức. 
 
Cô đang đối mặt với Phó Ngôn Thương, tay anh vòng qua eo khoác lên lưng cô, cô nhẫn nại đẩy cánh tay của anh ra, nhận cuộc gọi của ông nội nói rằng một chút nữa ông ấy sẽ đến.
 
Vừa lái xe tới bờ biển, Phó Thành mới dựng chiếc lều câu cá bờ biển lộng lẫy của mình lên, Phó Ngôn Thương cũng đã mở chiếc ghế nằm bên cạnh ra, chụp nón lên mặt rồi bắt đầu ngủ. 
 
Phó Thành tức giận không thôi: “Tối hôm qua cháu làm cái gì? Cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết nằm ngủ!”
 
Lộ Chi chột dạ cúi đầu. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận