Hàm chi

Nếu như cô nhớ không nhầm thì đúng là tối qua anh ngủ không được ngon giấc là bởi vì cô trong lúc mơ màng vẫn luôn kêu nóng nên anh đã vén áo ngủ sau lưng cô lên, cầm tập tài liệu trong tay quạt cho cô… Nếu cô không nhớ nhầm thì hình như là vậy. 
 
Rốt cuộc khi Phó Thành sắp lên tiếng quở trách anh lần thứ hai, Lộ Chi kịp thời mở miệng: “Không có gì đâu ông nội, để anh ấy ngủ đi, đêm qua anh ấy ngủ không được ngon.”
 
Đôi mắt Phó Thành sáng lên, vội vàng nói: “Được rồi, để nó ngủ đi, nếu cháu thấy buồn chán thì đi cùng ông.” Nói rồi vừa cười vừa đẩy Tưởng Minh bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thấy không, đã bắt đầu bảo vệ nhau rồi đây này.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Quả nhiên là dẫn bọn chúng ra ngoài có tác dụng mà.” Phó Thành tiếp tục hạ giọng, nụ cười đầy vẻ trẻ con: “Thấy chưa, đi du lịch chính là vũ khí sắc bén để hâm nóng tình cảm. Ông học hỏi một chút đi.” 
 
Tưởng Minh cười khúc khích: “Vâng vâng vâng, cái nhà này không có ông thì đã xong rồi.” 
 
Phó Ngôn Thương đang ngủ, tất nhiên là Lộ Chi cũng lười biếng theo, nằm ngủ ngon lành trên chiếc ghế bên cạnh anh. Lúc cô tỉnh lại lần nữa là bị một giọng nói đang ba hoa chích chòe đánh thức, người kia đang kêu gào hứa rằng sẽ mua cho vợ một hòn đảo ở đối diện. 
 
Phó Ngôn Thương đã tỉnh dậy, gỡ kính râm ra đặt sang một bên, ly cocktail trong tay đã uống được phân nửa, đang nhìn ra ngoài biển, không biết là nghĩ gì. 
 
Lộ Chi lên tiếng, biết chắc chắn là anh có thể nghe thấy: “Anh nhìn người ta xem, còn mua cho vợ cả hòn đảo.” 
 
“Nếu em muốn thì anh cũng có thể mua cho em.” 
 
Giọng điệu anh thờ ơ như chuyện bình thường, cũng không giống như nói cho qua hay chỉ là đùa giỡn. Anh chàng đi qua cũng khó hiểu nhìn sang, không hiểu sao lại có một người có thể chém gió trong một giây. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Chi liếm môi, ân cần nói: “Đảo đắt tiền lắm, em không cần đảo đâu. Khi nào về anh ký hợp đồng của chúng ta là được.” 
 
Anh tựa đầu vào lòng bàn tay, giọng điệu vẫn thờ ơ bình thản như lúc nãy: “Hợp đồng kia của em đắt hơn đảo không chỉ là mười lần đâu.”
 
“...”
 

Buổi chiều, Phó Thành đặc biệt chuẩn bị một buổi chụp ảnh chung. 
 
“Đã lâu như vậy rồi ông không chụp một tấm ảnh gia đình cùng các cháu.” Hiếm khi mặt mày ông cụ hớn hở, ôm hai con cáo trong xe ra: “Hai cháu, mỗi người ôm một con đi, lại đây.” 
 
Lộ Chi nhỏ giọng hỏi Phó Ngôn Thương: “Nhanh Lên cũng được chụp à?”
 
“Ừ, anh để chúng trên lầu.” Anh nói: “Chụp ảnh gia đình thì tất nhiên là phải có mặt đông đủ rồi.” 
 
Phó Thành: “Hai đứa lại thì thầm gì đó? Có nghe ông nói gì không?” 
 
“Ông nói một câu cũng có thể nói đến bảy lần, cụ thể là ông đang hỏi lần nào vậy?”
 
“...”
 
Lộ Chi cúi đầu nhìn Chậm Thôi trong lòng mình một lát, bộ lông màu đỏ nâu phân cực, còn là giống đực. Cô đang muốn nói anh xem nó có giống chú cáo Nick hay không thì một giây sau chú cáo trong lòng đã bị người khác đổi lại,  Nhanh Lên với màu lông trắng như tuyết đã bị nhét vào. 
 
Lộ Chi: “...”
 
Thật ra quá trình chụp ảnh cũng khá buồn chán, hơn nữa còn thay đổi rất nhiều chủ đề và quần áo khác nhau. Cũng may là ông nội tràn đầy năng lượng, luôn luôn quay đầu liếc nhìn Phó Ngôn Thương: “Sao cháu không cười lên đi? Đây là bức ảnh kỷ niệm sinh nhật của ông, cháu đang chụp bức ảnh cuối cùng đưa tiễn ông đấy à?”
 
Phó Ngôn Thương: “...”
 
Lần đầu tiên Lộ Chi nhìn thấy biểu cảm nhượng bộ trên mặt anh, người đàn ông cụp mắt nói: “Cháu đang cười đây.” 
 
“Cháu không thể cười vui vẻ giống như Tiểu Chi được sao?” 
 
“Nếu cháu có thể cười vui vẻ như cô ấy thì ông phải báo cảnh sát.” 

 
Ông cụ hừ một tiếng. 
 
Rốt cuộc thì cũng đến chủ đề hoài niệm thanh xuân, ông cụ thay áo choàng dài hình mã quái mà ông mặc thời học sinh, lại chọn cho cô một chiếc váy đồng phục học sinh. Phó Ngôn Thương cũng mặc một bộ quần áo thể thao đen, cổ áo được bẻ ra hai bên, cả người có một loại cảm giác tùy ý khó tả. 
 
Những tổng tài khác thì trông căng thẳng giống như một giây sau có thể đi họp tại Liên Hiệp quốc, còn anh đi theo lại giống như đã chuẩn bị để trốn học. 
 
Lộ Chi lấy điện thoại di động ra, lúc kịp phản ứng thì bản thân mình đã lén lút đưa về phía anh rồi ấn chụp, một giây sau khi tỉnh táo lại thì người bên trong khung hình đã quay đầu lại bắt tại trận cô. Lộ Chi tiếp tục giả vờ như không có gì, mắt cô đảo qua rồi âm thầm xoay điện thoại di động lại. 
 
Phó Ngôn Thương: “Lại đây.”
 
Lộ Chi vừa đi vừa nhanh chóng suy tính xem mình nên giải thích rằng bản thân không hề làm cái gì cả như thế nào nhưng sau khi ngồi xuống lại nghe anh hỏi: “Cấp ba em học ở trường nào?”
 
“Không phải là anh nắm chắc tư liệu về em trong lòng bàn tay sao?” Cô không hài lòng, lẩm bẩm nói: “Là trường trung học trực thuộc Đại học Tô Châu.”
 
“Ừ.” Trông anh không có vẻ gì là quá bất ngờ, lại như đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Anh lớn hơn em bảy tuổi đúng không?”
 
“Đúng thế, vậy thì sao?”
 
“Kêu một tiếng đàn anh xem nào, để anh cảm nhận chút.” 
 
Lộ Chi há miệng đang muốn mắng rằng cái tên già đầu nhà anh đúng là không biết xấu hổ gì cả thì đột nhiên nhận ra: “Anh cũng học ở trường trung học trực thuộc ở đây sao?”
 
“Ừ, năm lớp mười.” 
 
Cuối cùng sau khi từ từ nhớ ra được gì đó, cô nói: “Có phải anh chính là cái người… Buổi sáng vừa mới học trao đổi kiến thức học tập xong, buổi chiều đã lập tức trèo qua lan can ra ngoài xem phim tài liệu không?” 

 
Phó Ngôn Thương đang định lên tiếng thì cô đã lập tức ngồi thẳng người dậy: “Em hận anh chết đi được! Anh có biết là bởi vì anh nên cái lan can đó cũng được gia cố lại không? Em vốn có thể lén chạy ra ngoài ăn gà rán trong giờ thể dục đấy!” 
 
“Vậy thì.” Anh nói: “Vậy bữa tối hôm nay anh…”
 
“Nhưng sau đó em lại thay đổi suy nghĩ rồi, gà rán thật sự rất không tốt cho sức khỏe. Cảm ơn anh nha đàn anh, cảm ơn vì đã giúp em có được một cơ thể vô cùng khỏe mạnh.” Cô nịnh nọt: “Ăn nhiều những món chiên rán không tốt cho cơ thể, nhất định là anh đã nghĩ đến chuyện này, anh đối xử với em quá tốt, em vô cùng cảm động.” 
 
“Trong buổi trao đổi kiến thức học tập chắc là đàn anh ngồi ở vị trí thứ ba hàng thứ nhất đúng không, em cũng ngồi ở đó. Hèn gì lần nào em ngồi sau đó đều cảm nhận như tâm hồn được đồng điệu cùng một vị thánh nhân, giống như là nhận được một lễ rửa tội trí tuệ nào vậy.”
 
“Anh ngồi ở hàng thứ ba.” 
 
Lộ Chi nói: “Vị trí nào em cũng đều ngồi qua hết rồi.” 
 
Anh cụp mắt, khẽ cười. 
 
Thợ trang điểm của Lộ Chi đến dặm lại lớp trang điểm và đổi màu phấn mắt cho cô lập tức bắt đầu chào hàng: “Gần đây cửa hàng chúng tôi có một sự kiện. Chỉ cần chụp ba bộ ảnh tình nhân là có thể cơ hội nhận được hai tấm vé máy bay đi Bali. Cô có muốn tham gia không?” 
 
“Giá cả bộ ảnh cũng rất hợp lý, hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt. Nếu không chụp ảnh thì cô vẫn có thể tham gia. Cô có thể làm thẻ, chúng tôi là nạp hai chục ngàn sẽ được hoàn lại ba ngàn… Nếu không nạp thẻ thì cũng có thể…”
 
Lộ Chi đang cúi đầu trả lời nhắn tin, nghe vậy thì xua tay một cái, vô cùng chân thành nói: “Không cần đâu, chúng tôi chỉ là kết hôn giả.”
 
Thợ trang điểm: “?”
 
… 
 
Sau khi chụp ảnh xong, hành trình chuyến này cũng kết thúc trước thời hạn vào buổi tối ngày hôm sau. 
 
Để có được trải nghiệm tốt đẹp lần này hoặc lần sau, Phó Ngôn Thương đã sắp xếp xong máy điều hòa trong phòng. Lúc rời đi cô mới biết thì ra ngày đó anh đang tính toán chuyện này. 
 
Mười một giờ về đến nhà, cuối cùng thì Lộ Chi cũng được ngủ yên giấc, lúc lao vào chăn đệm mềm mại, trái tim cũng theo đó mà dịu lại. 
 

Cô gọi điện thoại cho Lý Tư Di, kiểm tra lại nhiệm vụ công việc bắt đầu từ ngày mai một chút, hạng mức cho đợt close beta* thứ hai sẽ sớm được xác định, sau khi kết thúc thì nó có thể được đưa vào phiên bản beta công khai trong cửa hàng phần mềm rồi.
 
*Close beta: Phiên bản thử nghiệm cho một nhóm nhỏ người sử dụng, dùng để kiểm tra tính năng và lỗi trong game. 
 
Lý Tư Di nghe xong kế hoạch của cô thì cũng nghĩ: “Nếu như cậu thật sự muốn làm nhiều hoạt động như vậy trong giai đoạn đầu mà nói thì… Thật sự còn phải đầu tư không ít, Phó Ngôn Thương không thể đầu tư giúp cậu được sao?” 
 
Cô ấy thật sự là một người có năng lực trong việc lên kế hoạch về chi phí, họa sĩ cần phải tìm người giỏi nhất, đội ngũ âm nhạc cũng phải tìm nhóm tốt nhất, các thứ này đều là tiền. 
 
Lý Tư Di: “Tớ đã nghĩ giúp cậu một kế hoạch tốt nhất để tránh khỏi việc tốn quá nhiều.” 
 
“Kế gì?” 
 
“Hợp đồng giữa cậu và chồng cậu còn chưa ký đâu. Cậu lại thay đổi nữa đi, chia hai tám với anh ấy.”
 
“Cậu điên rồi sao? Sao anh ấy có thể đồng ý chia hai tám với tớ được?” Lộ Chi nói: “Anh ấy có bị tớ nắm cái thóp nào đâu?” 
 
“Ôi chao, thì cậu cứ hỏi thử xem? Hỏi chút cũng có mất miếng thịt nào đâu? Cũng chỉ là chuyện dùng miệng lưỡi một chút, lỡ như thành công thì sao? Nếu doanh thu hằng năm của chúng ta là một trăm triệu thì nhiều hơn 10% chính là mười triệu đó, cục cưng à.” 
 
“Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ấy thật sự không thể nào chia hai tám với tớ đâu.”
 
Nhưng khi Phó Ngôn Thương tắm xong bước ra, Lộ Chi thừa nhận có thể là hơi nước mềm mại làm giảm bớt tính công kích trên người anh. Đầu óc cô còn chưa kịp nghĩ xong thì miệng đã liều lĩnh cất tiếng: “Chúng ta có thể chia hai tám được không?” 
 
Phó Ngôn Thương: “?”
 
Anh dừng chân lại, một lát sau mới hỏi: “Vì sao?”
 
“Vì sao gì chứ?” Cô chơi bài tình cảm: “Chúng ta là người một nhà mà, anh châm chước cho em một chút, đây không phải là hành động bình thường sao?”
 
“Thật sao?” Anh cụp mắt, một giọt nước lăn qua trái cổ, ung dung cúi đầu nhìn cô: “Nhưng sao anh nghe em nói với người khác rằng chúng ta chỉ là kết hôn giả?” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận