Trên đời này, còn điều gì xấu hổ hơn việc cởi bỏ nội y nhưng lại gặp anh chồng ‘hờ’ của mình?
Lại còn vừa cởi nội y vừa tình cờ gặp trúng lúc anh đang tắm rửa nữa chứ.
So với sự bình thản và ung dung như thường của Phó Ngôn Thương, hai gò má của Lộ Chi lại bỗng dưng đỏ bừng, vành tai nóng rực như có lửa đốt. Cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ nên lập tức lùi lại: “Ừm, em có chút việc phải làm nên về trước... Vậy thì… Em đi thay quần áo trước đã.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, Lộ Chi gấp gáp bỏ trốn.
Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao, hơi nước dày đặc nên ngay cả khí oxy cũng loãng đi. Sau khi đi ra ngoài được vài bước, cuối cùng cô mới thoát khỏi sự ngột ngạt kia.
Tinh dầu thơm không cần lửa được đặt ở đầu giường, có tác dụng an thần, không khí đang tràn ngập hương thơm thoang thoảng và ngọt ngào của loài hoa sơn chi.
Người đàn ông này thật là! Nếu hai người thân thiết thì cô thật sự rất muốn hỏi Phó Ngôn Thương rằng: Tại sao anh lại không bật đèn trong lúc tắm rửa thế hả?
Lộ Chi vừa vò tóc vừa cúi đầu nhìn trước ngực mình, sau đó thử tưởng tượng xem lúc nãy Phó Ngôn Thương đã trông thấy hình ảnh gì...
Ngu người luôn rồi.
Lộ Chi thở dài, cả người ngồi lọt thỏm vào tủ quần áo, mùi hương đặc trưng của cô khiến người khác cảm thấy yên lòng. Trên điện thoại di động hiện lên tin nhắn mà Lý Tư Di vừa gửi tới: [Sao mới nói một nửa mà cậu đã tắt máy rồi?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Chi im lặng mấy giây.
[Bởi vì tớ vừa mở cửa phòng tắm đã phát hiện anh ấy đang tắm rửa. Cứu bé với.]
[Tớ còn chưa mặc nội y. Nội y còn đang xoay lắc trên tay tớ nữa đó.]
Đối phương vẫn đang nhập tin nhắn suốt năm phút đồng hồ. Không biết có phải là vì Lý Tư Di đang nhập giữa chừng thì đã cười tận bốn phút rưỡi hay không.
Cuối cùng, khi tiếng máy sấy tóc vang lên trong phòng tắm, tin nhắn hồi âm của Lý Tư Di cũng tới.
[Không sao đâu. Dù sao thì sớm muộn gì cũng có một ngày hai người sẽ làm chuyện kia mà. Bây giờ không thấy thì sau này cũng sẽ thấy thôi.]
Lộ Chi hoàn toàn không được an ủi chút nào: “...”
Cô đóng tủ lại để nhốt chính mình, đồng thời trầm tư một lát. Điều quan trọng nhất chính là: Màn mở đầu đẹp đẽ mà Lộ Chi luôn tưởng tượng đã biến thành một cuộc gặp gỡ trong phòng tắm, cô phải nghĩ cách nói chuyện tiếp sao cho ổn thỏa mới được.
Một lúc sau, tiếng máy sấy ngừng lại, chắc là anh đã sấy tóc xong nên mới bước ra. Lộ Chi nghe rõ tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó dừng lại bên cạnh giường.
Phó Ngôn Thương cất giọng trầm thấp: “Em đâu rồi?”
“Em ở...” Cô đột nhiên mở tủ ra. Cũng không biết tại sao nhưng chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt của anh thì Lộ Chi lại trở nên rụt rè, sau đó vừa giơ tay lên vừa thông báo: “Ở đây này.”
Cô đang ngồi trên ngăn tủ nhỏ phía dưới. Bộ quần áo mà cô bảo là muốn thay cũng chưa đổi. Chúng đang rủ xuống một cách mềm nhũn. Nửa chân cô tựa vào mép tủ, còn một nửa vạt váy xõa xuống đang hoàn toàn để lộ một phần bắp chân trơn bóng và mịn màng. Mái tóc thì rối bù như một người mất trí, trên đỉnh đầu còn vướng một chiếc móc treo quần áo nữa.
Chắc là nhận thấy trên đầu mình có vật gì đó nên Lộ Chi bèn ngẩng đầu lên. Thế là cô với chiếc móc quần áo đó cứ kiểu “tao tới mày đi”, bẻ tới bẻ lui, một đoạn của móc quần áo bị đẩy ra ngoài rồi lại bật lên đầu cô.
Phó Ngôn Thương: “...”
Trong lúc cô đang vật lộn với chiếc móc treo quần áo, người đàn ông bèn xoay người lại để đeo chiếc đồng hồ vốn đặt trên tủ đầu giường ngủ, vừa đưa lưng về phía cô vừa hỏi: “Tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé?”
Cô cũng đoán được đại khái rồi: “Đến chỗ ông nội hả?”
“Ừm, ông nội cứ làm ầm lên vì muốn gặp em.” Phó Ngôn Thương bóp mi tâm: “Ồn tới nỗi làm anh đau đầu.”
Hiểu rồi. Lộ Chi thầm nói trong lòng. Anh không thích ồn ào.
Cô bèn hỏi: “Ăn ở nhà hay là ăn ngoài nhỉ? Có nhiều người không?”
“Không nhiều lắm đâu. Chúng ta sẽ ăn ở nhà.”
Người đàn ông này tiếc chữ như vàng nên Lộ Chi cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Vì không phải là sự kiện lớn, chỉ là về nhà ăn tối nên cô chỉ mặc một chiếc váy đơn giản thôi. Lộ Chi lục lọi tủ quần áo một vòng rồi chọn ra một chiếc váy màu trắng.
Chất liệu vải voan nhẹ nhàng và mềm mại như tuyết trắng, cực kỳ thích hợp để khoe sắc trước mặt những người lớn tuổi.
Mặc dù cô không liên quan gì tới sự ngoan ngoãn ngoại trừ khuôn mặt này nhưng ngay từ khi còn nhỏ, cô đã giả vờ ngoan hiền và rèn luyện ở nhà rồi, do đó Lộ Chi rất giỏi việc đó. Ít nhất thì cho tới bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ bị lộ nguyên hình.
Thay quần áo xong xuôi, Lộ Chi bèn chỉnh lại tóc, cầm lấy túi xách rồi mới nhìn anh: “Xong rồi, đi thôi.”
Chẳng bao lâu, chiếc xe Maybach phiên bản giới hạn của Phó Ngôn Thương đã lái ra khỏi vịnh Chẩm Nguyệt một cách vững vàng.
Trời đã nhá nhem tối. Sắc trời dần trở nên u ám. Những áng mây màu đỏ cam nhuộm sắc giữa trời. Lộ Chi ngẩng đầu ngắm nhìn một lúc, vừa quay mặt đi đã thấy anh đang lật tài liệu.
Hơn mười trang tài liệu bị gió lật qua lật lại, tạo ra tiếng sột soạt trên tay anh. Người đàn ông đang đeo tai nghe, người bên kia điện thoại cũng đang im lặng như Lộ Chi.
Phó Ngôn Thương có một loại khí chất khó mà xâm phạm. Lộ Chi nhớ tới lần đầu tiên gặp anh. Đó là một bữa dạ tiệc về trang sức ngọc trai cao cấp, được đặt chế theo yêu cầu.
Bởi vì gia đình không muốn Lộ Chi chơi bời lêu lổng, cô cũng chẳng quá mưu cầu danh lợi nên rất hiếm khi đến những nơi ngợp trong vàng son, nhưng ngày hôm đó là một ngoại lệ. Mẹ của Lộ Chi - Trang Vận, đã bảo con gái chọn ra một số món đồ trang sức mà cô yêu thích vì chúng có thể được sử dụng trong đám cưới.
Vào thời điểm đó, đối tượng kết hôn ban đầu của cô là Phó Vọng - em họ của Phó Ngôn Thương.
Nhưng trong ngày hôm đó, chẳng biết vì lý do gì mà Phó Vọng lại lần lữa không đến. Toàn bộ sự kiện cũng bị hoãn lại như thể đang chờ đợi ai đó.
Cô chờ đợi tới nỗi cảm thấy buồn ngủ, thế là Lộ Chi bèn oán trách với Lý Tư Di: [Ai mà cao quý đến mức mọi người phải đợi lâu như vậy chứ?]
Sau khi điên cuồng gõ được khoảng chục câu, Lộ Chi chợt nghe thấy tiếng ồn ào vang lên trong phòng tiệc, thậm chí có nhiều người còn đứng dậy khỏi chỗ ngồi nữa. Cô nghĩ rằng chắc là người mà mọi người đang đợi đã đến rồi. Thế là Lộ Chi vừa chống tay vào đầu vừa ngẩng lên, để rồi vào khoảnh khắc bắt gặp tầm mắt của anh giữa ánh sáng lờ mờ, Lộ Chi lập tức úp ngược chiếc điện thoại di động của mình vì có tật giật mình. Lúc nãy cô vừa mắng anh nhiều lắm đó.
Khi cô quay mặt sang lần nữa, người đàn ông kia đã nhìn sang chỗ khác nhưng khóe môi lại thoáng cong lên, bước đi vội vàng như vừa kết thúc một cuộc hội nghị. Anh vừa gật đầu vừa chào tổng giám định ở chiếc ghế chính giữa, thỉnh thoảng lại hàn huyên dăm ba câu.
Tại buổi triển lãm sản phẩm cao cấp mới toanh đầu tiên, khách mời toàn là những người giàu sang hoặc cao quý, ngoài ra còn có vô số cậu ấm nóng tính. Tuy nhiên, mọi người đều không ai bảo ai nhưng lại cùng hoãn giờ khai mạc vì anh, đợi đến khi anh cởi cúc áo rồi ngồi xuống bàn chủ trì.
Ngọn đèn lơ lửng chiếu sáng những đầu ngón tay đang gõ nhẹ vào mép bàn của Phó Ngôn Thương. Đôi bàn tay cực kỳ đẹp đẽ, ngũ quan lại càng sắc nét hơn, cái bóng của xương mày che khuất đôi mắt đang nhướng lên, sống mũi cao một cách chuẩn mực, còn đường nét trau chuốt của quai hàm thì đang ẩn trong một nửa ánh sáng. Đúng là một ‘thợ săn’ trong hình dáng áo mũ chỉnh tề, toát lên vẻ tàn nhẫn, có thù tất báo.
Khi đó, Lộ Chi đã nghĩ rằng: Khí chất của người đàn ông này thật đáng sợ, may mà người cô sắp kết hôn không phải là Phó Ngôn Thương, nếu không thì chi bằng cô cứ đâm đầu vào chỗ chết luôn cho rồi. Gần vua như gần cọp. Chuyện này có khác nào chuyện làm con thỏ bên miệng con cọp đâu chứ!
Ai mà ngờ sau này, giữa Phó Vọng với Phó Ngôn Thương, cô vẫn chọn Phó Ngôn Thương.
Cảnh tượng lần đầu gặp nhau vẫn còn hiện rõ trước mắt Lộ Chi. Cô vừa chống tay lên trán vừa nghe anh nói chuyện điện thoại một cách vô cảm: “Một bản hợp đồng thu mua mà lại viết như thế này, nếu không muốn đi làm thì đừng miễn cưỡng nữa.”
“...”
Anh hung dữ quá đi mất.
Nghe Phó Ngôn Thương chỉ ra vấn đề một cách không hề nể tình với lời lẽ sắc bén, Lộ Chi bèn lẳng lặng xê dịch về phía cửa xe bên phải.
Cuộc điện thoại chỉ kéo dài hơn ba phút. Thế mà khi Phó Ngôn Thương quay đầu sang đây, anh lại thấy cô vợ mới cưới của mình đã di chuyển sang bên kia năm lần trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Lộ Chi không khỏi nghĩ tới chuyện lúc nãy. Cô đã nhìn anh trong dáng vẻ khỏa thân mất rồi, anh sẽ không ghi thù với cô đấy chứ? Lộ Chi thực sự không ôm hy vọng rằng người bạn đời này sẽ yêu mình. Nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa là cô muốn đối mặt với một mối quan hệ bất hòa ở nhà mỗi ngày đâu...
“Lộ Chi.” Lúc này, Phó Ngôn Thương đột nhiên lên tiếng.
Cô bỗng có linh cảm như thể số phận sẽ bị giáo viên điểm danh khi trốn học. Thế là Lộ Chi lập tức ngồi thẳng dậy rồi nhìn về phía anh: “Hả, sao vậy?”
“Trước đây…”
Cô lập tức cướp lời: “Em không nhìn thấy gì hết! Anh đừng lo lắng nhé! Em chỉ nhìn thấy phần thắt lưng thôi, sau đó anh đã dùng khăn tắm quấn lại nên em cũng không thấy gì nữa cả. Tất nhiên ý em cũng không phải là rất muốn nhìn đâu…”
Phó Ngôn Thương lặng thinh mấy giây: “Anh không nhắc tới chuyện này.”
“...”
“À…” Cô hỏi: “Vậy anh muốn nói gì?”
“Sáu tháng trước chúng ta đã không gặp nhau nhiều nhưng anh hy vọng em vẫn có thể hợp tác với anh một chút trước mặt những người lớn tuổi.” Phó Ngôn Thương cất tiếng: “Như thế có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.”
Giả vờ ân ái chứ gì?