Phía bên kia điện thoại có âm thanh sột soạt như tiếng chăn bị vén lên.
Lý Tư Di chấn động: “Trò cờ bay người lớn ấy, tớ đưa nhầm hả?”
“Không... Cái này không phải trọng điểm.” Đầu Lộ Chi ù ù: “Tại sao cậu không nói sớm hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu không biết à? Cái đó nổi tiếng như thế, sao cậu lại không biết được?” Lý Tư Di nói: “Tớ mua cho tớ mà, kết quả mua về rồi chẳng có chỗ mà xài, không phát huy được tác dụng nên tớ chuyển cho cậu đấy.”
Lộ Chi im lặng một lúc: “Cảm ơn nhưng mà không cần đâu.”
“Sao hả, cậu chơi chưa?”
Bây giờ Lộ Chi đang tránh mặt Phó Ngôn Thương, nhất là anh đang quay lưng về phía cô, nhìn thứ gì đó trong thùng.
Cô đành phải thấp thỏm nói chuyện, dù sao cũng tốt hơn phải đối mặt với anh.
“Cậu nói xem?”
Lý Tư Di: “Cảm giác thế nào, có củi khô bốc lửa, cháy bùng lên không thể cứu vãn không...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu không thể cứu vãn thì giờ tớ gọi điện cho cậu làm gì?”
Có lẽ những lời này của cô quá rõ ràng, cuối cùng người đàn ông cạnh chiếc thùng cũng quay người lại, anh nhướn mày nhìn cô.
Lộ Chi cầm di động, mím môi yên lặng.
Phó Ngôn Thương ra hiệu: “Em còn muốn gọi điện thoại bao lâu nữa?”
Lộ Chi: “Không phải, là bạn của em, cậu ấy tìm em có việc, có lẽ lát nữa còn phải...”
Tút một tiếng, Lý Tư Di cúp điện thoại.
Lộ Chi: “...”
Lúc trước cô chẳng hề lảng tránh gì, cứ dửng dưng đặt chiếc thùng cờ bay cạnh anh, bây giờ cô mới thấy hối hận, đồ bên trong đều là... Trong cái thùng kia còn đựng những thứ gì nữa?
Vải nhung màu đen bị anh lật ra, có lẽ anh còn bỏ qua vài thứ, chỉ lắc lắc hai cái chuông tai mèo trong tay, nhờ có Lý Tư Di, cô nhận ra được kha khá đồ.
Ví dụ như cô biết đồ anh đang cầm trong tay chẳng phải thứ tốt lành gì.
“Nhìn gì thế?” Anh cố ý lắc lắc cái chuông, chậm rãi nói: “Em có một người bạn... tặng thứ này cho em sao?”
“Những thứ này thực sự là đồ bạn em tặng.” Cô nói: “Em mà biết là thứ gì sẽ không thể nào phấn khởi lôi anh chơi cùng, giờ còn phải phóng theo lao, em đang bày trò gì, lạt mềm buộc chặt chắc?”
Anh nghiêng đầu, Lộ Chi hiếm khi nhìn thấy sự vui vẻ lóe lên trong mắt anh rồi biến mất.
Phó Ngôn Thương: “Ai mà biết được.”
“...”
Cô bĩu môi: “Thì ra trong lòng anh, em là loại người như thế.”
Anh nhặt xúc xắc bên cạnh lên, Lộ Chi cảnh giác nói: “Làm gì? Anh còn muốn chơi à?”
Anh nghiêng đầu: “Không chơi nữa sao?”
“Không chơi nữa...” Lộ Chi dè dặt nhìn anh: “Anh bận rộn cả ngày rồi, không mệt hả?”
Anh không cho cô bậc thang đi xuống: “Cái này cũng được coi là giúp anh giải tỏa áp lực.”
“...”
A a a a a...
Lộ Chi nín thở trốn tránh trừng phạt, cô liếm môi, cân nhắc nói: “Không ổn lắm đâu, bình thường anh đi làm mặc âu phục, đeo cà vạt đứng đắn là thế, giờ lén lút chơi trò phóng khoáng thế này sẽ gây nhiều ý kiến trái chiều.”
“Cũng không phóng khoáng lắm.”
Lộ Chi: “Em buồn ngủ rồi.”
“...”
“Em cảm thấy chơi cái này không vui.” Cô đứng dậy: “Đi ngủ thôi, lần sau tính tiếp.”
“Em chắc chứ?”
“Ừm.”
“Được.”
Anh gấp bàn cờ lại, ném đạo cụ vào trong thùng.
Lộ Chi: “Vứt chúng đi ạ?”
Anh trở tay đẩy chúng xuống ngăn cất đồ dưới giường: “Giữ lại.”
“...”
Cô nhìn ra được anh rất thích, mặc dù... Nhưng Lý Tư Di cũng coi như là đưa ra được ý kiến đúng.
Lộ Chi quấn chăn, chờ anh lên giường rồi cô mới hỏi: “Anh còn giận không?”
Phó Ngôn Thương liếc cô như đang suy nghĩ xem sao cô lại hỏi vậy.
Anh nói: “Anh không giận.”
“Thật không ạ?” Cô lẩm bẩm: “Vậy không phải em thiệt rồi sao...”
Anh nghiêng người tắt đèn, trong bóng tối, Lộ Chi cố gắng làm mình buồn ngủ để tránh cho cái cớ vừa rồi không bị quá vô lý, suy nghĩ trôi xa, cô đột nhiên nghe thấy anh hỏi: “Có phải em không hiểu rõ không?”
Những lời không đầu không đuôi, Lộ Chi không biết có phải mình nghe lầm không.
“Gì cơ?”
“Bỏ đi.” Anh kéo góc chăn cho cô: “Ngủ đi, trước mắt chuyện này có quá khó với em.”
“...?”
Lộ Chi đang định nói gì đó thì lại nghe thấy anh hỏi: “Cuối tuần này em rảnh không?”
Cô suy nghĩ một lát: “Thứ bảy rảnh, có chuyện gì sao?”
“Lúc trước chẳng phải đã bảo sẽ dẫn em đi gặp bạn anh còn gì?” Anh nói: “Thứ bảy nhé?”
Cô ồ một tiếng rồi đồng ý, chờ xem anh có muốn nói tiếp gì đó hay không, ví dụ như có tổng cộng bao nhiêu người, ăn ở đâu, tính tình mọi người thế nào...
Nhưng chưa đợi anh nói tiếp, cô đã dần chìm vào giấc mộng.
...
Cuối tuần gặp nhau ở một cửa hàng nước hoa.
Hôm nay tự Phó Ngôn Thương lái xe, đây là lần đầu cô trải nghiệm ngồi xe anh lái, kỹ thuật lái của anh rất vững. Anh đổi sang một chiếc Bugatti thuần trắng, nội thất Hermes được đặt làm riêng, tính ra phải hơn trăm triệu tệ, hiếm có trên thế giới.
Ánh đèn lam nhạt chiếu xuống giữa ghế lái và ghế phó lái, khi chờ đèn đỏ, anh gõ ngón tay vào vô lăng. Lần đầu gặp mặt, cô khá ấn tượng với hành động này của anh, có lẽ là do tay anh đẹp, ngón tay dài hơn tay người bình thường, cầm vô lăng cũng lớn hơn một vòng lớn, dưới ánh đèn, các khớp xương ngón tay rõ ràng.
Rõ là chưa qua bao lâu nhưng khi nhìn lại lần nữa, cô lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cô hỏi: “Anh đang chán sao?”
“Gì cơ?”
“Em thấy hình như cứ mỗi lần chán là anh lại gõ thứ gì đó.”
Anh ngước mắt lên như đang khen ngợi khả năng quan sát của cô: “Lúc suy nghĩ anh sẽ gõ.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đang nghĩ gì vậy?”
Anh quay đầu qua, lông mi che mất một nửa ánh sáng từ trên chiếu xuống, chỉ có một tia sáng hắt vào con ngươi đen kịt làm lộ ra sự thăm dò đầy ẩn ý.
Câu trả lời của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
“Em nói đến lần nào?”
“Còn có thể là lần nào nữa. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt...” Nói đến đây cô mới phản ứng lại, trong yến hội trang sức cao cấp kia, có lẽ anh không để ý đến cô: “Là cái tuần em vừa đính hôn với Phó Vọng, có một buổi tiệc trang sức lớn, anh còn nhớ không? Hình như hôm đó anh đến muộn, cả hội trường đợi anh hơn một tiếng.”
“Anh đã nói không cần đợi, anh vốn không có ý định tới đó rồi mà.” Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Ai biết lại kéo dài lâu như thế, anh còn tưởng đã tan hội, kết thúc rồi.”
“Anh đánh giá thấp mạng lưới quan hệ của mình rồi.” Lộ Chi nói: “Nếu đã không muốn đi, tại sao anh lại qua đó? Trông anh không giống người sẽ làm chuyện mình không thích.”
Anh nở nụ cười.
“Trong cuộc sống, đương nhiên anh có thể, đồ không muốn ăn thì không ăn, người không thích thì không gặp nhưng trong công việc sẽ có rất nhiều trở ngại. Ví dụ như ngày đó, bên dự án hợp tác mời thì anh phải nể mặt họ.”
Cô nói trúng tim đen: “Nhưng nếu thực sự nể mặt họ, anh sẽ không đến muộn.”
“Ngày đó đến muộn là vì cuộc họp có vấn đề, đương nhiên em nói cũng đúng.” Xe vững vàng vào đến bãi đỗ xe, anh tháo dây an toàn, nghiêng hẳn người về phía cô: “Nếu ngày đó quan trọng, anh sẽ không sắp xếp một cuộc họp trước đó.”
“Vậy...”
“Có lẽ sau khi anh định không đi thì có một chuyện khác làm ảnh hưởng tới anh.”
Cô còn muốn nói tiếp, có điều đề tài này không thể giải quyết trong hai, ba phút, họ nên tập trung vào chuyện khác.
Tỉnh Trì ngoài cửa vẫy tay.
Phó Ngôn Thương chẳng ý kiến gì, anh quay đầu, cởi dây an toàn cho cô, xoa nắn đầu ngón tay lành lạnh của cô: “Em có thể dùng sự thông minh này ở chỗ khác thì tốt quá.”
“Mới mở đến hai mươi sáu độ mà lạnh rồi sao?”
“Không sao, chỉ là em...”
Cô còn chưa dứt lời, anh như nghĩ tới gì đó: “Với cả trí nhớ của anh rất tốt, em nói đến buổi tiệc trang sức là anh nhớ ra rồi, không cần cố ý thêm câu cái tuần em đính hôn với Phó Vọng. Em muốn chồng hiện tại của em nghĩ thế nào, bây giờ ngày nào nó cũng bị phạt đứng ở Los Angeles, bị ba nó mắng đến nỗi sắp bước nửa chân xuống mồ rồi.”
“...”
Có phải anh tách từng câu của cô ra để phân tích rồi bắt bẻ không nhỉ?
Có điều cô thực sự tò mò hiện tại Phó Vọng đang trải qua cuộc sống không phân biệt được là con người hay động vật như thế nào. Chuyện này khiến tâm trạng cô trở nên vui vẻ, nhưng nghĩ tới miệng lưỡi Phó Ngôn Thương, cô vẫn quyết định tạm thời ngoan ngoãn im lặng, lần sau bóng gió hỏi thử.
Lúc này trong tay Tỉnh Trì đang cầm đồ, Lộ Chi tưởng là sản phẩm nếm thử của Cube Sugar, cô mở ra mới thấy bên trong thế mà là bánh ngọt hình cánh hoa sơn chi, cô chưa từng thấy cửa hàng bán loại này bao giờ .
“Em cố ý mời đầu bếp bánh ngọt ở cửa hàng chính nhà em làm đấy.” Tỉnh Trì bĩu môi: “Chồng chị bảo lần đầu tiên chính thức gặp mặt, phải chuẩn bị quà.”
Không có cô gái nào không thích nhận quà, cô cẩn thận đóng hộp lại, sợ làm hỏng hình dáng của nó: “Cảm ơn em.”
Phó Ngôn Thương: “Không phải nên cảm ơn anh sao? Nó chỉ nói miệng mà thôi.”
Tỉnh Trì: “Vợ chồng còn nói cảm ơn thì xa lạ quá, anh, anh muốn làm anh chồng xa cách với vợ mình hay sao?”
Lộ Chi liên tục gật đầu: “Phải đấy, phải đấy.”
“...”
Đi ra khỏi bãi đỗ xe, cửa chính là một tiệm nước hoa, cô đi qua đây nhiều lần rồi, lần nào đến mùi nước hoa trong tiệm cũng khác nhau. Nghe nói là chính tay ông chủ điều chế, mỗi tháng đổi mùi một lần.
Lộ Chi đang muốn nói có phải người đứng bên cửa hay không thì Tỉnh Trì bên cạnh bất ngờ vẫy tay: “Anh Lục!”
Anh Lục? Lục Thừa Kỳ?
Hình tượng của người này cũng là độc nhất vô nhị trong cái giới danh gia vọng tộc, cô không thích tìm hiểu giới này lắm, chỉ nghe được vài câu từ miệng người khác. Tóm lại anh ấy là một người đàn ông bề ngoài nhìn hết sức hư hỏng, cao thủ tình trường nhưng thực chất anh ấy lại tự do, chán ghét thế tục, chẳng hứng thú với chuyện gì, kể cả là gia nghiệp.
Cô phản ứng lại, thì thầm hỏi Phó Ngôn Thương: “Cửa hàng này do anh ấy mở sao?”
“Ừm, cậu ấy là ông chủ phía sau, người đăng ký không phải cậu ấy.”
Cô giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, trên tấm bảng gỗ viết tên nhãn hiệu nước hoa Lukko.
Là từ “khóa” trong tiếng Phần Lan.
Cô từng mua loại nước hoa kinh điển nhất của nhãn hiệu này nên cô biết từ này phiên dịch sang tiếng Trung rất đơn giản, nghĩa là “Không mong”.
Nghĩ như thế hình như cũng đúng.
Lúc cô ngẩn người, Phó Ngôn Thương ở bên cạnh mở miệng: “Cậu ấy gánh vác mọi kỳ vọng, mong mỏi từ khi ra đời nên giấc mộng của cậu ấy là có thể không gánh vác bất kỳ sự kỳ vọng nào nữa, tùy ý mà sống.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi tới cửa, lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt Lục Thừa Kỳ, anh ấy với Phó Ngôn Thương là hai kiểu hoàn toàn khác nhau, lúc không cười, đôi mắt đào hoa của anh ấy như biết cười, khuôn mặt chuyên gieo họa cho các cô gái.
Anh ấy đưa túi qua, chào hỏi cô: “Xin chào, quà gặp mặt.”
Cô lịch sự cảm ơn, thiết kế kinh điển nhất của tiệm Lukko này là mỗi bình nước hoa được thiết kế thành lồng tơ vàng, tinh tế, hoa lệ đến mức mỗi một sợi tơ quấn quanh chai đều lóa mắt. Phần logo là một chiếc khóa đơn giản, không có chìa khóa cũng có thể dễ dàng mở ra, cực kì thú vị.
Vừa nhận chiếc túi, hơi nước lạnh phía trước phun vào mặt.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Ngôn Thương: “Mùi hương rất quen thuộc.”
“Hương đầu giống với chồng em.” Lục Thừa Kỳ không ngờ cô lại hiểu sâu thế, anh nhìn Phó Ngôn Thương bằng ánh mắt khen ngợi: “Có điều yên tâm đi, sau một tiếng nữa, hương cuối sẽ khác biệt, nhiều thêm chút nhẹ nhàng nữ tính, là mùi hương hoa sơn chi, tự chồng em chọn đấy.”
Cô gật đầu, khi lên lầu, cô hỏi Phó Ngôn Thương: “Nước hoa của anh cũng do anh ấy điều chế sao?”
Lục Thừa Kỳ dẫn đường phía trước, ngả ngớn quay đầu lại bảo: “Dùng hai chữ điều chế nghe nặng nề quá, anh chỉ chế bừa thôi.”
Phó Ngôn Thương: “...”