Hàm chi

Thì ra lúc riêng tư anh ở cùng bạn bè là như thế, thoải mái, tùy ý, chẳng trách anh bảo anh không khó chung đụng, bầu không khí giữa họ tốt thật đấy.
 
Lầu hai là phòng thí nghiệm mùi hương, có đủ loại mùi được chế thành nước hoa, thậm chí cô còn ngửi thấy mùi bụi, là mùi bùn đất trộn lẫn với mùi bạc hà trong gió đầy lãng mạn và nguyên sơ.
 
Cô thầm thì thảo luận với Phó Ngôn Thương: “Xem ra anh ấy từng có cả đống em gái mưa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em đánh giá cậu ấy cao quá rồi.” Phó Ngôn Thương cười: “Cậu ấy là người duy nhất trong số bọn anh chưa kết hôn, độc thân từ trong bụng mẹ. Cũng chưa từng yêu đương.”
 
“...” Lộ Chi nghẹn lời.
 
Phó Ngôn Thương: “Cậu ấy không hứng thú với chuyện gì, đối với cậu ấy, yêu đương cũng chẳng hề có ý nghĩa.”
 
“...”
 
Cô lẩm bẩm than thở: “Quả nhiên bạn bè anh đều giống anh.”
 
Anh nheo mắt: “Em có ý gì?”
 
Lộ Chi muốn đi vòng ra ngoài nhưng lại bị anh chặn chân phía trước, lúc anh nghiêng người, trán cô đập vào xương quai xanh anh, cô vội nói: “Cực kỳ, cực kỳ thú vị.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhướn mày, đứng dậy.
 
“Anh coi như em đang khen anh.”
 
Sau đó cô lại quay hướng tới tủ trưng bày, đây là nước hoa được điều chế đặc biệt, không bán, chỉ thiết kế cho cá nhân, lúc này trong tủ bày vài chai, tất cả đều là nước hoa dành cho nam.
 
Cô dựa vào mùi hương, tìm được chai thuộc về Phó Ngôn Thương, lạnh lẽo, quen thuộc, quyến luyến, triền miên nhưng lại mang theo chút sạch sẽ của lá xanh, rất giống anh.
 
Amber cedar.
 
Hổ phách tuyết tùng.
 
Lộ Chi chỉ tủ thủy tinh, hỏi Lục Thừa Kỳ: “Cho đến giờ vẫn chưa từng được bán ra ngoài sao? Chỉ có một mình anh ấy mua ạ?”
 
Lục Thừa Kỳ: “Sao cậu ấy có thể chịu được việc người ta dùng hương nước hoa giống mình.”
 
“...”
 
Cô chọn một trai nước hoa trong tiệm, ghi địa chỉ Lý Tư Di để chuyển phát nhanh qua, một tiếng sau, Lý Tư Di cẩn thận gọi lại.
 
Cô ấy run như cầy sấy: “Cậu đưa gì cho tớ thế? Cậu báo thù tớ à?”
 
“Gần như thế.” Lộ Chi nói: “Bom đấy, cậu cẩn thận vào.”
 
Vừa cúp điện thoại, bọn họ cũng đã đến sát vách lầu ba, đây là một gian bi-a tư nhân.
 
Tỉnh Trì hí hửng dựa vào một bên nói với cô: “Chồng chị chơi snooker siêu giỏi, nào, để anh ấy dạy chị chơi.”

 
Lộ Chi quay đầu nhìn Phó Ngôn Thương, cô khá bất ngờ: “Anh còn biết chơi cái này?”
 
Tỉnh Trì cướp lời: “Bình thường bọn em ra ngoài đều chơi những thứ này, tiếc là vì anh ấy kết hôn nên lâu rồi không ra ngoài, em còn tưởng anh ấy về làm người chồng đảm đang chứ.”
 
“Trừ cái này ra, anh ấy cũng chơi khá nhiều thứ như lặn này, đua xe này, nhảy bungee này, cũng nhiều lập kỷ lục lắm luôn ấy.”
 
Phó Ngôn Thương đã nói những chuyện này với cô rồi, chỉ là cô không biết chơi những thứ đó anh cũng lập thành tích.
 
Cô gật đầu: “Chị chưa từng thấy anh ấy chơi.”
 
Tỉnh Trì cười hì hì, ngoài mặt là đang nói chuyện với cô nhưng thực tế lại chỉ thẳng vào Phó Ngôn Thương: “Vậy sao, hỏi chồng chị xem sao bây giờ anh ấy lại từ bỏ sạch thú vui lúc trước thế? Vô tình!”
 
Phó Ngôn Thương liếc anh ấy: “Nếu đã gọi là mạo hiểm thì sẽ có nguy hiểm. Sau khi lập gia đình mà còn chơi trò hành động mạo hiểm này, xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào đều là không chịu trách nhiệm với gia đình, hiểu chưa?”
 
Tỉnh Trì bắt đầu gào lên, Lục Thừa Kỳ không chịu nổi lắc đầu.
 
Lộ Chi: “Cũng có thể là trước khi lập gia đình đã chơi chán rồi.”
 
Phó Ngôn Thương dựa nửa người bên cạnh bàn, chậm rãi đặt đầu gậy, cúi người, lúc phát bóng, anh nhẹ nhàng nói: “Anh cũng không phải người bị adrenalin chi phối đến nghiện.”
 
Cô hơi hốt hoảng, nhớ tới không ít người yêu thích trò chơi mạo hiểm đến mức không ngừng khiêu chiến bản thân cho tới khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cũng là vì bị sự kích thích do adrenalin chi phối.
 
Còn chưa hoàn hồn lại, anh đã ở một bên giải thích quy tắc: “Đã chơi bao giờ chưa? Dùng bóng trắng để đánh vào bóng đỏ và các màu khác, phải đánh lọt lỗ theo trình tự, bóng đỏ được một điểm, sáu bóng màu khác, ít nhất được hai điểm, cao nhất được sáu điểm.”
 
Quy tắc này nghe một lần sẽ không có hiệu quả cao, vừa đánh vừa làm quen mới có thể nhanh lên trình.
 
Cô gật đầu: “Anh làm mẫu cho em đi.”
 
Tỉnh Trì và Lục Thừa Kỳ phía sau đã chơi rồi, tiếng quả bóng va chạm vang lên, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng hò reo của Tỉnh Trì, có thể nghe ra rằng ai đạt điểm.
 
Cô cúi người đánh một lát, xác suất không tệ, Phó Ngôn Thương cũng khen: “Học nhanh lắm.”
 
Cô mím môi, vạt áo sau lưng như cái đuôi muốn vểnh lên trời.
 
“Thầy dạy hay ạ.”
 
Phó Ngôn Thương chống sau lưng cô, điều chỉnh tư thế không chính xác giúp cô. Nghe thế, anh dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Thầy gì?”
 
Anh nửa tựa nửa không lên người cô, vì nghiêng đầu, cánh môi khẽ cọ qua vành tai cô, hơi thở cũng phả vào ốc tai khiến sự ngứa ngáy ướt át nổi lên, Lộ Chi sửng sốt.
 
... Nếu nói anh rất đứng đắn thì không phải mà nếu nói anh không đứng đắn thì cũng không đúng, bởi vì anh chỉ đơn thuần hỏi như thế, điều chỉnh tư thế cho cô xong, anh đứng lên ngay.
 
Tai... cũng không phải là chưa từng hôn bao giờ.
 
Cô xoa vành tai, vẻ mặt nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân xem có phải thực sự bị Lý Tư Di dạy hư rồi không.
 
Phó Ngôn Thương: “Sao thế?”

 
“Không sao ạ.” Cô hắng giọng, đột nhiên nghe thấy tiếng cầu va chạm rõ ràng, cô chỉ rồi nói: “Em đánh quả màu hồng vào rồi, có phải được sáu điểm không?”
 
Trong lúc cô đi vệ sinh, Tỉnh Trì mới đến cạnh Phó Ngôn Thương, vẻ mặt mù mờ hỏi: “Em mù rồi sao? Lúc bóng mục tiêu là màu đỏ thì không thể đánh bóng hồng vào mà, làm vậy không phải sẽ bị trừ điểm hả?”
 
“Người ta mới chơi có mười phút, lúc cậu chơi mười phút có đánh được bóng hồng vào không?” Phó Ngôn Thương nhẹ nhàng liếc anh ấy, phản bác: “Còn nữa, cuối cùng anh cũng biết sao lúc nào cậu cũng bị vợ phạt ngủ phòng đọc sách rồi.”
 
“...”
 
Bọn họ đánh bi-a đến gần năm giờ, ăn xong bữa tối cũng đã chín giờ.
 
Khí hậu nóng lên toàn cầu, ban đêm trời vẫn khô nóng như cũ, Tỉnh Trì rất có tự giác của người nổi tiếng, sợ anh em đi theo mình bị nhận ra, anh ấy vội đeo khẩu trang, che kín như ngôi sao ra phố.
 
Lục Thừa Kỳ: “Cậu không đeo khẩu trang cũng không ai nhận ra đâu.”
 
“Anh nói gì thế! Em chính là  người có hàng trăm nghìn người hâm mộ trên mạng đấy... Anh Ngôn Thương bảo người ta làm, ngoài mặt anh đang móc mỉa em nhưng trên thực tế lại nghi ngờ anh Thương.” Tỉnh Trì tức giận nhìn Phó Ngôn Thương: “Anh, anh ấy nói anh kìa.”
 
“Đừng làm anh buồn nôn.”
 
Phó Ngôn Thương lười để ý đến Tỉnh Trì, anh chỉ một cửa hàng kem thủ công bên đường rồi hỏi Lộ Chi: “Có muốn ăn không?”
 
Lộ Chi tha thiết gật đầu, chỉ vào loại bán chạy nhất trong tủ kính: “Em muốn cái đó, socola tươi bạc hà.”
 
“Đây là suất tình nhân nha.” Nhân viên phục vụ cười nói: “Cô và bạn trai mỗi người một phần.”
 
“Nếu cô nói thế, tôi cũng mua một phần!” Tỉnh Trì đột nhiên chen lên trước: “Thứ này của mấy người có tan không?”
 
“Thêm túi giữ nhiệt và túi đá là có thể giữ lạnh ba tiếng.”
 
Tỉnh Trì vui vẻ trả tiền: “Vậy tôi mang về cho vợ ăn.”
 
Lục Thừa Kỳ nhìn cặp đôi trước mắt: “Này, làm phiền các vị tôn trọng người độc thân một chút.”
 
Phó Ngôn Thương nhận kem, anh xúc một thìa đưa tới bên miệng cô: “Ăn có ngon không?”
 
Lục Thừa Kỳ sắp nôn rồi: “...”
 
“Đi trước đây, tạm biệt, không hẹn gặp lại.”
 
...
 
Mọi người tạm biệt nhau ở giao lộ, Tỉnh Trì lái xe về tìm vợ, Lục Thừa Kỳ về cửa hàng.
 
Sau khi lên xe, Phó Ngôn Thương liếc nhìn di động: “Anh đưa em về trước.”
 

“Còn anh thì sao?”
 
“Công ty có chút việc, anh xử lý xong rồi về.”
 
Lộ Chi nhìn bảng hướng dẫn: “Anh lái tới lái lui phiền lắm, công ty ở gần đây, em đi cùng anh.”
 
Đã gần mười giờ, phần lớn nhân viên đều đã tan làm, chỉ còn mấy cánh cửa sổ đang sáng đèn chứ đừng nói đến tầng cao nhất của anh, tầng làm việc của anh vắng tanh, chỉ nghe được tiếng gió.
 
Mặc dù đèn bật sáng trưng nhưng đêm tối và sự trống trải đã đẩy bầu không khí trở nên đáng sợ, Lộ Chi đi sát cạnh anh, đợi khi vào văn phòng tổng giám đốc, cô vẫn duy trì khoảng cách, ngồi ở chỗ ngẩng đầu lên là nhìn thấy anh.
 
Phòng làm việc của anh rất lớn, có đến hai gian để tư liệu.
 
Lộ Chi ăn một lúc lâu mới hết ly kem lớn, lúc ngẩng đầu lên, cô thấy Phó Ngôn Thương đang cầm bút nhìn cô.
 
Lộ Chi: “Sao thế?”
 
“Qua đây một lát.”
 
Cô nhìn trước mặt anh có văn kiện, tưởng là hợp đồng của mình nên nhanh chóng bước qua, vừa muốn đọc nội dung văn kiện thì cô bị anh ôm eo, kéo ngồi lên đùi mình.
 
“Xem gì?” Anh nói: “Toàn là thứ em không thích đọc.”
 
Quả nhiên trong đó đều là danh từ chuyên ngành, cô cứ nhìn là đầu lại đau, cũng không phải hợp đồng của cô.
 
Lộ Chi bĩu môi: “Vậy anh gọi em tới làm gì?”
 
Cô không ngồi ở giữa, cả người trượt dần xuống theo lực hút trái đất, anh nhấc chân lên lắc lắc, cả người Lộ Chi run lên.
 
Anh nói chuyện rất chậm, giống như đang tán gẫu: “Em nghĩ xem có phải mình nợ anh gì không?”
 
Lộ Chi gần như nhớ ra ngay nhưng cô vẫn giả vờ không hiểu, cô lẩm bẩm: “... Gì cơ?”
 
“Tối qua lúc chơi cờ bay, có phải em còn chưa khen thưởng không?”
 
Cô mạnh miệng: “Cái đó sao có thể gọi là khen thưởng.”
 
“Khen thưởng cho anh.”
 
“...”
 
“Nhanh lên.” Anh giục: “Mặt đối mặt hôn hai tiếng? Đúng lúc mình về đến nhà là mười hai giờ đấy.”
 
Lộ Chi gần như thốt lên ngay lập tức: “Rõ ràng là hai mươi phút mà, sao anh lại sửa lung tung?”
 
Anh gật đầu thấu hiểu: “Xem ra em không quên.”
 
“...”
 
Cô lề mề: “Em không biết hôn.”
 
“Không biết mới phải học, em không học, chẳng phải mãi mãi cũng không biết sao.” Anh nói: “Em hiếu học như thế, cứ để bản thân không biết vậy sao?”
 
...
 
Mặt đối mặt, ngồi trên đùi thì mặt đối mặt kiểu gì? Biện pháp chỉ có duy nhất một kiểu ngồi, cô chậm rãi ngồi lên người anh, chỉ một động tác thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi, ngọn lửa từ sau lưng cháy lên đến lỗ tai.
 

Giọng cô cũng càng lúc càng nhỏ: “Từ trái qua phải hay từ phải qua trái?”
 
Lòng bàn tay anh dán vào thắt lưng cô, nâng cô lên, giọng điệu vừa phải: “Từ ngoài vào trong.”
 
“...”
 
Vị socola tươi bạc hà trong khoang miệng còn chưa tan hết, cô vắt óc bới ra kỹ xảo hôn môi trong trí nhớ, kem của anh vị chanh muối, lúc cánh môi dán lên, cô có thể nếm được hương thơm thoang thoảng ngay. Hình như có người nói, hôn môi là ăn thạch hoa quả... Cô suy nghĩ lung tung, nắm chặt cổ áo anh, chậm rãi mút, cảm nhận được răng người đối diện vẫn còn khép lại, cô ngẩng đầu.
 
Anh vỗ mông cô: “Đừng qua loa, nghiêm túc chút nào.”
 
“Em qua loa bao giờ...!” Cô lúng túng cọ cọ: “Anh đừng vỗ mông em.”
 
Kim giây trên tường tích tích, Lộ Chi nghe rõ hơn bao giờ hết, cô cúi đầu hôn một lúc, sau đó nói: “Sao anh ngồi im thế.”
 
“Đó là những gì em làm lúc anh hôn em.”
 
“...”
 
Được rồi, tại em hết.
 
Chắc chắn anh cố ý, Lộ Chi mở mắt, quả nhiên anh không nhắm mắt lại mà hé ra một khe hở nhìn cô, nếu không phải mí mắt anh hơi giật, cô còn nghi ngờ không biết có phải anh đang ngủ hay không.
 
“Sao lại bất động rồi.” Anh nói: “Chỉ tính thời gian em chủ động thôi đấy, thời gian em lề mề thế này không tính đâu.”
 
“Tại sao chứ!” Lộ Chi nói: “Hôn môi không cần thở sao?”
 
“Trên thẻ viết, chủ động hai mươi phút.”
 
Cô quá mệt mỏi rồi, cô không biết chỉ có một người hôn sẽ mệt như thế.
 
Lộ Chi: “Được bao lâu rồi?”
 
Phó Ngôn Thương: “Năm phút.”
 
Không sao, năm phút là giỏi lắm rồi.
 
Cô lập tức bật dậy khỏi người anh, chạy qua sô pha: “Còn mười lăm phút nữa trả góp.”
 
Cô quay đầu lại, cẩn trọng nói: “Chia làm ba kỳ trả.”
 
“...”
 
Cô còn tưởng chạy được một nửa sẽ bị anh ấn trở lại, thực tế, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị như thế nhưng bất ngờ là anh chẳng làm gì, để mặc cho cô chạy.
 
Anh đứng dậy, nằm lên sô pha đối diện rồi vỗ vỗ: “Lại đây.”
 
Lộ Chi thắc mắc: “Lại đấy làm gì?”
 
“Trả góp theo kỳ thì không cần trả lãi à?”
 
Cô kinh ngạc, người nào đó trước mặt thì lại bình thản, ung dung.
 
“Lần này anh làm, không để em nhàm chán đâu.” Anh giơ tay ra hiệu: “Nằm lên người anh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận