Trên ghế ngồi trống trơn, ma quỷ tại trần thế.
“Không muốn.” Lộ Chi nhìn về phía sô pha: “Trừ khi anh bỏ mười lăm phút kia cho em.”
“Cho em trừ đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật không?”
“Ừm.”
Cô nghi ngờ nhưng vẫn đi đến, rồi lại lo rằng anh đang che giấu âm mưu gì, dù sao cô còn chưa từng… nằm trên người anh, cô nói: “Anh có muốn tắt đèn không.”
Anh rất thẳng thắn: “Nếu hôm nay anh tắt đèn thì chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở hôn đâu đấy.”
“…”
Lộ Chi còn chưa tìm được tư thế thoải mái cho mình thì đã bị anh khóa chặt trong lòng. Gần như chỉ trong chớp mắt, đầu lưỡi anh tiến vào cô, cô không nâng nổi đầu lên, chỉ có thể càng lúc càng nghiêng người dựa sát vào anh, đắm chìm trong nụ hôn mang vị muối biển trộn lẫn với cảm giác the mát của bạc hà.
Đôi tay anh hơi nhấn lên gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nhờ có tư thế này mà đầu lưỡi của anh luồn được càng sâu hơn so với mọi khi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu cô vẫn váng vất như vậy, chỉ với một nụ hôn đã ngất ngây trong vòng tay anh, theo thói quen đã luyện tập trước đó, cô có thể hơi động đậy môi lưỡi một chút, nếm được hương chanh trên lưỡi anh, rồi để hương vị đó dần dần xâm chiếm mọi giác quan của mình.
Dường như cô đã nhận ra điều gì, cho nên trong nháy mắt, cô suýt nữa thì vùng ra lui lại về sau, nhưng ngay lập tức cô lại bị anh ấn chặt vào lòng, tiếng mút mát trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chẳng biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu, có thể khoảng hơn một phút, cô thiếu dưỡng khí đến mức nhũn cả người ra, dựa sát vào anh mà thở gấp. Lộ Chi có thể cảm thấy chút nước từ cái hôn ướt át của anh đã chảy xuống cổ mình: “Cục cưng thông minh quá, vừa học đã biết.”
. . .
Cô xiết chặt nắm tay, cảm nhận máu đang rần rần dồn lên não. Sau lưng cháy bỏng vô cùng, cảm giác thẹn thùng xấu hổ làm cô cảm thấy linh hồn mình sắp thoát xác. Nếu có thể, cô quả thật muốn cả đời này không cần phải nhìn mặt ai nữa, cứ nằm úp sấp ở đây tới khi chết cũng được.
. . .
Có phải là cô đang nghe nhầm không, hay là anh đang gọi cô thật.
Lộ Chi suy nghĩ mông lung, tiếc rằng không thể nằm sấp trên giường tới chết. Chờ đến khi cô bình phục hô hấp thì hai người lại lên xe đi lên đỉnh núi.
Thậm chí cô còn xấu hổ không dám hỏi rằng tài liệu quan trọng kia của anh đã được xử lý xong chưa.
Khi xe vừa mới bắt đầu khởi động anh nhận được một cuộc gọi, vừa nhấn nghe thì đầu máy bên kia vang lên tiếng hét của ông nội: “Mười hai giờ đêm còn chưa về nhà! Cháu làm cái gì đấy, đến biệt thự Lệ Hồ nhặt xác cho ông sao?”
Lộ Chi: “…”
Phó Ngôn Thương: “Cháu đang ở cùng với cô ấy ạ.”
Đoạn đối thoại sau cô không nghe vào tai được nữa.
Bây giờ lại biến thành “cô ấy” cơ đấy, Lộ Chi nhìn ra phía cửa sổ, cô hoài nghi không biết mình có phải vừa gặp ảo giác hay không.
Đồ phiền phức.
Chờ tới khi cô nhận ra có gì đó sai sai, lấy lại tinh thần thì Phó Ngôn Thương đã nhìn cô một lúc, thậm chí có vẻ như anh vừa nói gì đó.
Cô hoàn toàn không cho được gì vào đầu mình cả nên lúc này cô mới quay lại hỏi: “Hả?”
“Anh bảo là, lát nữa đi về nhà, em có muốn đi siêu thị mua gì đó không.”
Giờ cô nhạy cảm với tất cả mọi thứ, khi nghe anh nói thế thì gần như ngay lập tức cô tập trung tinh thần cảnh giác nhìn anh.
Phó Ngôn Thương im lặng một lúc: “Anh bảo mua gì đó là mua gì đó đứng đắn mà.”
“Em không hề nghĩ khác đâu.” Lộ Chi mắt sáng quắc, cô buột miệng: “Hơn nữa cho dù ở văn phòng anh cũng…”
Cô dừng lại giữa chừng, Phó Ngôn Thương thuận lợi mà lái xe ra khỏi ga ra, tựa lưng vào ghế hỏi cô: “Anh làm sao cơ?”
Đây là anh muốn em nói đấy nhé.
“Trong văn phòng anh còn làm thứ không liên quan tới công việc gì cả thì sau này anh sẽ thường xuyên nghĩ tới.” Cô khuyên nhủ: “Việc đặc thù như thế này sẽ khiến anh phân tâm khi làm việc đấy.”
Anh tập trung nhìn về phía trước: “Điều này sẽ chỉ khiến anh cảm thấy có động lực làm việc thôi.”
"..."
*
Chủ nhật, Phó Ngôn Thương ra ngoài làm việc, Lộ Chi thì ở nhà nhận bài họa sĩ gửi đến. Sau khi xử lý hết xong mọi chuyện trên WeChat, cô mở một bộ phim điện ảnh, coi nó như tiếng nhạc nền để ngủ.
Trong nhà không có ai, chú Tông và dì giúp việc đều đã ra ngoài, trời thì đang nhỏ mưa tí tách tí tách, đây quả thật là thời tiết thích hợp nhất để ngủ nướng. Sau khi xử lý xong công việc, cô cảm thấy mệt mỏi đến xây xẩm mặt mày.
Rõ ràng là xem bìa trông bình thường, ai ngờ phim điện ảnh này còn có cả tình tiết khủng bố, cô tua nhanh rồi tạm dừng vài lần mới có thể xem hết bộ phim này.
Càng lúc càng thấy mệt mỏi, cô nằm xuống không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại là cô bị bừng tỉnh trong giấc mơ, cả trái tim như bị thứ gì đè xuống nặng trĩu, đầu thì váng vất. Cô vẫn còn như đang chìm trong ác mộng chưa thoát ra được, nhưng ngón tay đã vô thức mà nhấn được một dãy số điện thoại.
Tiếng chuông WeChat rung lên hai hồi trong tay, cô giật mình hoàn hồn rồi ấn ngắt máy.
Nỗi sợ hãi hư vô và mê mang khuấy loạn trong đầu cô. Bây giờ cô cũng chưa thể coi là tỉnh táo, phải ngây người một hồi lâu mới có thể hồi phục tinh thần lại.
Cô yên lặng nhìn giao diện trò chuyện.
… Vì sao lúc gặp ác mộng mình lại gọi điện thoại cho Phó Ngôn Thương?
Lộ Chi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động đến nỗi xuất thần, trong nỗi hoang mang này, cảnh trong mơ cũng dần dần quay trở về từng đoạn từng đoạn trong đầu cô, may đây chỉ là ác mộng, cô day trán, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Di động trong tay lại tiếp tục rung lên lần thứ hai.
Là Phó Ngôn Thương gọi lại cho cô.
Cô mím môi, vừa nãy khi chuông reo hai đợt đã tắt ngay rồi, có khi anh không biết, lại tưởng là cô đã gọi cho anh rất lâu.
Cô tiếp nhận cuộc gọi, mơ mơ màng màng đứng dậy mở đèn phòng khách lên, rót một cốc nước ấm, nghe anh hỏi: “Sao em lại ngắt máy?”
Cô ngơ người ra hai giây, rồi nói: “Anh nhìn thấy à.”
“Di động đặt trên bàn, anh còn chưa kịp nhấc máy thì em đã ngắt rồi.”
“À, chỉ là… không có chuyện gì đâu.” Cô nói: “Anh làm việc tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa.”
“Em làm thế anh không thể yên tâm làm việc được.”
Cô không muốn biểu hiện như mình chuyện bé xé ra to, hơn nữa việc này cũng là do cô chưa suy nghĩ cẩn thận mà đã gọi cho anh, Lộ Chi tóm tắt: “Chỉ là trong nhà không có ai, em lại mơ thấy một cơn ác mộng đáng sợ, cho nên lỡ ấn nhầm gọi cho anh. Không có gì đâu, lát nữa em không ngủ là được mà.”
Anh ừm một tiếng: “Bây giờ không có ai ở nhà à?”
Cô lắng nghe động tĩnh trong nhà một lát: “Có vẻ như còn chưa có ai ở nhà.”
“Thế thì em cứ treo điện thoại đấy.” Anh nói: “Em muốn ngủ thì cứ ngủ đi, anh sắp họp xong rồi, lát nữa là về nhà.”
Cô ừ nhưng cũng chẳng biết là mình còn muốn ngủ tiếp hay không, nghe tiếng vang ở đầu dây bên kia, chắc hẳn anh đang trong phòng làm việc họp online. Có lẽ giờ chưa đến lúc phát biểu vì vậy anh mới gọi điện lại cho cô.
Khi cô làm việc thì không thích bị người khác quấy rầy nên cũng rất ngoan ngoãn không mở miệng quấy rầy anh. Cho dù có nói thêm nữa thì cũng chỉ là anh cúp máy đi, em cúp máy đi qua lại thế thôi, cho nên cô không nói gì.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở đều đều và tiếng gõ chữ của anh, là cuộc họp giữa nhiều nước sao? Họ đang nói tiếng Anh à? Cô nghĩ vậy, rồi lại nằm xuống giường. Tiếng gõ phím đều đều nghe như ru ngủ, rõ ràng ban đầu cô không buồn ngủ, nhưng giờ cơn buồn ngủ vẫn cứ kéo đến.
Sau khi tỉnh lại thì dưới nhà đã vang lên tiếng trò chuyện, Phó Ngôn Thương bước vào cởi áo khoác treo trong phòng ngủ.
Cô chớp mắt mấy cái, khi nhìn thấy chút ánh bạc chợt lóe lên, cô chỉ vào túi trước ngực anh: “Sao anh còn chưa gỡ cái bút máy này xuống?”
Anh nhìn theo tầm mắt cô, sau một lúc lâu mới nói: “… Quên mất.”
Cô gật đầu, bọc chăn ngồi dậy mơ màng rồi dần tỉnh táo lại.
Anh kéo cà vạt xuống: “Em gặp phải ác mộng gì thế?”
Cô cúi đầu: “Nói anh biết thì anh chắc chắn sẽ cười em, em không nói đâu.”
Anh nhướng mày nhìn cô với vẻ lo lắng.
“Thật đấy, không có gì đâu anh,” Lộ Chi nói: “Anh không cần biết đâu.”
“Nếu anh cũng nói với em như thế.” Anh ngừng lại một chút: “Có phải em sẽ càng muốn nghe không?”
“Vậy thì anh không được kỳ thị em.”
Không biết anh nghĩ đến cái gì mà nở nụ cười.
“Cô bé à, em sợ những thứ này cũng là điều bình thường mà.”
Lộ Chi nghiêm túc nói: “Em mơ thấy tang thi đang ăn não của em.”
“…”
“Hơn nữa tiếng lúc nhai còn cực kỳ kinh khủng, thật đấy.”
“…”
*
Tối đó khi cô ngủ, Phó Ngôn Thương còn đang làm việc. Cô bật máy phun tinh dầu an thần, may mà giờ cô không còn mơ thấy tang thi nhăm nhe não mình nữa.
Ngày hôm sau cô đi làm lại, khi ăn cơm trưa cô kể với Lý Tư Di về chuyện này. Đột nhiên Lý Tư Di như bị điện giật, hoa tay múa chân với vẻ vui sướng lắm: “Cậu làm tớ nhớ đến ngày xưa tớ từng yêu qua mạng, lúc gặp ác mộng tớ cũng gọi điện thoại cho người kia.”
“Cho nên đây là điều bình thường đúng không…” Lộ Chi hỏi: “Vậy người đó nói thế nào?”
“Cậu ta không tốt được như chồng của cậu đâu, cậu ta bảo tớ là lần sau đừng đột nhiên gọi điện thoại như vậy nữa.” Khóe môi của Lý Tư Di không kìm được mà trề xuống: “Nhưng cũng có thể là lúc đó cậu ta đang học cấp ba, sắp phải thi đại học rồi nên trong nhà quản lý chặt chẽ, sợ bị phát hiện là đang yêu đương.”
“…”
Lộ Chi: “Cậu vừa nói cái gì đấy?”
“Tình chị em, không được à?!”
Lộ Chi cúi đầu chọc miếng khoai tây trong bát, suy nghĩ mông lung, có vẻ như mình đang hơi ỷ lại vào anh quá.
Không ổn lắm.
Buổi chiều là giai đoạn thu thập thông tin của người chơi thử, nội dung cốt truyện chính trong server chơi thử đã đến thời kỳ đẹp nhất, cũng đã thêm mới các phân đoạn như hẹn hò trong thời hạn nhất định, rất nhiều ý kiến phản hồi đều đang nói hành động của nhân vật khi hẹn hò chưa đủ tự nhiên.
Lộ Chi xem đi xem lại animation: “Thật ra mà nói thì có hơi hơi.”
Lý Tư Di: “Nhưng mà chúng ta đã dùng nhà nặn mẫu 3D đắt tiền nhất rồi, nếu muốn hành động tốt hơn thì có lẽ nên tìm các bậc thầy về animation nhỉ.”
“Thời gian còn đủ không?”
“Hơi gấp đấy.”
Cô mất cả buổi trưa mới tìm được nhà nặn mẫu 3D chuyên về animation, từng làm mô hình cho các nhân vật rất nổi tiếng, được đánh giá rất tốt.
Đáng tiếc bản giới thiệu vắn tắt trên Weibo đã ghi rõ là người đó không nhận công việc bên ngoài.
Lý Tư Di: “Tớ thấy IP của cô ấy ở ngay thành phố Tô Châu, hình như phòng làm việc của cô ấy cũng không xa lắm đâu, lái xe mất khoảng hơn bốn mươi phút. Chi bằng ngày mai chúng ta đến đấy nói chuyện thử xem?”
“Cũng đúng, dù sao thì gặp mặt nói chuyện trực tiếp cũng có tỷ lệ thành công cao hơn mà.”
Sau khi quyết định nội dung công tác ngày mai, Lộ Chi về nhà hãy còn miên man suy nghĩ, cô phải sớm ngày ký kết xong hợp đồng kia với Phó Ngôn Thương thôi, dù sao trò chơi cũng sắp xong rồi.
Khi cô vừa về đến nhà được một lúc, Lý Tư Di đã chia sẻ cho cô một đường link rất dài. Lộ Chi còn đang lấy làm lạ chưa biết đây là cái gì, nhấn vào thì thấy là một tài khoản Weibo rất hot, chuyên chia sẻ những bí quyết để giữ gìn cuộc sống hôn nhân giữa mình và chồng. Lộ Chi chỉ nhìn ba giây đầu đã thấy mệt mỏi rã rời, quen tay trượt xuống, tìm video mới để xem.
Nhưng chẳng được bao lâu, dường như là lý trí quay về, Phó Ngôn Thương nhìn thấy cô lộn lại video cũ để xem. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngáp một cái rõ to, rồi tìm trong phần nhận xét một bình luận tổng kết nội dung video về “Những phương pháp quen thuộc khi nói để thao túng đàn ông”, sao chép lại vài cái rồi dán vào phần ghi chú những câu nói hay dùng.
Cô tiện tay mở ra khung giao diện nhắn tin với anh, chuẩn bị luyện tập dán câu vào như thế nào cho nhanh nhất.
Phó Ngôn Thương: “…”
“So với việc hằng ngày phải nhớ sao chép rồi gửi cho anh mấy câu vớ vẩn này.” Anh nói: “Không bằng mình làm việc gì đó thực tế hơn đi.”