Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này từ lâu lắm rồi.
“Không thành vấn đề.” Lộ Chi hắng giọng, đồng thời nghĩ đến vị trí triển lãm game của mình: “Chỉ có điều, nếu hôm nay mọi chuyện suôn sẻ thì em cũng có chuyện muốn nói với anh đấy. Cứ xem như chúng ta đang trao đổi nhé?”
Anh co các khớp ngón tay lại rồi đặt lên cuốn sổ thu mua, sau đó đáp một tiếng “ừm”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi màn đêm buông xuống, vài tia sáng vụn vặt từ những ngọn đèn ven đường chiếu vào trong. Bóng dáng của anh phủ lên người cô, khó mà nắm bắt được.
Giờ phút này, Lộ Chi mới nhận ra giọng nói của anh rất dễ nghe.
Trước đây cô không hề nhạy cảm với vấn đề này. Nhưng gần đây, sau khi thuê diễn viên lồng tiếng cho năm nhân vật nam chính, Lộ Chi mới bắt đầu chú ý đến giọng nói. Chất giọng của Phó Ngôn Thương mang đậm chất vùng miền Tô Châu tiêu chuẩn. Có lẽ chính vì trải nghiệm du học ở Mỹ đã khiến ngữ điệu của Phó Ngôn Thương trở nên chậm rãi và điềm tĩnh hơn, tốc độ nói khá từ tốn nhưng lại đầy tính uy hiếp, có khả năng kiểm soát cực mạnh, có lẽ còn hơi... Gợi cảm nữa nhỉ?
Theo lời của Lý Tư Di thì có lẽ chất giọng của anh rất thích hợp để thở gấp.
Không đúng, cô đã nghĩ sai rồi. Tất cả đều do Lý Tư Di vì ngày nào cô ấy cũng nhắc tới mấy chuyện bậy bạ đó cả.
Lộ Chi chột dạ nên ho khan một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, xe chạy vào hồ Lệ Chi – một nơi có ba mặt được bao bọc bởi núi non.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà tổ của nhà họ Phó nằm ở đây, được bao quanh và nâng đỡ bởi những hồ nước quý hiếm đã tồn tại suốt hàng nghìn năm. Trông nơi này y hệt một chốn bồng lai tiên cảnh được mở ra giữa lòng thành thị. Ngoài nó, vịnh Chẩm Nguyệt - nơi bọn họ đang sinh sống - cũng được tôn vinh là vị trí tốt nhất, bởi vừa đón gió vừa nằm ở khu vực thượng lưu. Sau hàng trăm năm lắng đọng dưới thời nhà Minh với nhà Thanh, nơi đây còn từng là cố đô của một triều đại nào đó.
Nhà tổ được chia làm hai phần, vòng quanh gốc cây bồ đề cao ngút trời, một nửa để ông cụ sử dụng trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, còn một nửa dành cho các chú cháu đến từ nơi khác cư trú.
Lộ Chi đã từng đến đây một lần rồi nhưng lần đó ông cụ không có ở đây. Cô chỉ trông thấy giấy Tuyên Thành cùng với bút lông được bày biện trong phòng làm việc, ngoài ra còn có vô số đồ sứ màu trắng xanh, nom rất trang nhã trong tủ sưu tập báu vật.
Vậy nên Lộ Chi cũng đoán được ông cụ là một bậc bề trên đầy kiên nhẫn và nho nhã, bụng một bồ chữ.
Chẳng mấy chốc, trong khi cửa kính ô tô vẫn chưa được hạ xuống thì Lộ Chi đã nghe thấy nhiều tiếng động ở bên ngoài rồi.
Ông cụ hết sức tức giận, đứng chắp tay sau lưng: “Nếu chúng vẫn chưa chịu tới đây thì đừng vác mặt tới nữa!”
Lộ Chi: “...”
Phó Thành: “Rốt cuộc thì thằng bé đang bận rộn cái gì suốt cả ngày luôn thế? Từ năm mười hai tuổi, nó đã bắt đầu không nhàn rỗi nữa rồi! Tóm lại thì ai đang ép buộc thằng bé, yêu cầu nó cả ngày chỉ biết ôm sách và cầm bút ghi chép thế hả?”
“Tôi thúc giục thằng bé nhiều đến mức suýt mất nửa cuộc đời luôn rồi. Tôi phải đòi sống đòi chết, khó khăn lắm mới giục nó kết hôn được. Còn thằng bé thì hay rồi. Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, thằng bé đã chạy biến ra nước ngoài với lý do là giám sát thị trường cho tôi. Tôi có cần nó giám sát gì ư?”
Đúng vậy. Lộ Chi kết hôn với Phó Ngôn Thương vì muốn trốn tránh gia đình, còn Phó Ngôn Thương lại cưới cô vì muốn ứng phó với gia đình.
Quản gia ở bên cạnh tỏ vẻ đã quen nhìn cảnh tượng này rồi, sau đó kiên nhẫn an ủi: “Cậu chủ làm vậy cũng vì lo cho công ty thôi. Người ngoài làm sao có thể quản lý chu toàn như cậu chủ được ạ? Đó là trách nhiệm của cậu ấy nên ông chủ đừng nổi nóng nữa ạ.”
“Trách nhiệm hả? Bây giờ trách nhiệm của thằng bé là bồi dưỡng tình cảm với vợ mình, đồng thời lo cho gia đình thật tốt kia kìa! Tập đoàn Dung Thịnh đã được ủy thác quyền quản lý cho gia tộc rồi, cho dù mỗi ngày thằng bé đều nằm trên giường ngủ trương thây thì cũng chẳng sao cả.”
“Nói thì nói vậy thôi, nếu cháu thật sự nằm ngủ trương thây ở nhà thì…” Phó Ngôn Thương hạ cửa xe xuống “Chắc ông sẽ là người đầu tiên đập chết cháu trên giường luôn đấy ạ.”
…
Chắc hẳn ông cụ đã sớm trông thấy chiếc xe của anh rồi. Ông ấy bèn chắp tay lại rồi hừ một tiếng: “Cháu cực đoan đến thế hả? Nếu không ngủ say sưa trên giường thì cứ làm việc 24/24, bận tới nỗi chân không chạm đất luôn sao?”
“Làm việc suốt hai mươi tư tiếng một ngày thì cháu sẽ tiêu đời mất.” Phó Ngôn Thương trả lời: “Cháu vẫn chưa hết lòng lo lắng cho công ty đến mức đó đâu. Ông cứ yên tâm đi ạ.”
“...”
Thấy cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc, Lộ Chi bèn nhanh chóng mở cửa rồi bước xuống xe, sau đó đi vòng qua để tới trước mặt Phó Thành.
Cô hơi rụt rè khi thấy ông cụ vừa cáu giận một trận dữ dội đến vậy, do đó cô đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới cất tiếng chào hỏi: “Ông nội.”
Cô gái mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, khuôn mặt vừa trong trẻo vừa xinh đẹp, mái tóc được búi lên gọn gàng, chỉ để lại vài sợi buông xõa, nhìn thế nào cũng thấy cô rất đáng yêu.
Phó Thành giật mình, khóe miệng cũng vô thức cong lên, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ôi, Tiểu Chi cũng tới đây hả? Lần trước ông không gặp được cháu nên đã tiếc nuối lắm đấy. Cháu mau tới đây đi, ông nội đã đặc biệt chuẩn bị bánh ngọt hoa quế cho cháu rồi này. Thầy Trần của nhà chúng ta là đầu bếp trứ danh về khoản làm bánh ngọt ở toàn bộ thành phố Tô Châu luôn đó. Nếu cháu ăn không quen thì phải nói với ông nội nhé, được không nào?”
Khả năng thay đổi sắc mặt đỉnh cao, năng lực kiểm soát cảm xúc tuyệt vời, lại còn chuyển tiếp mượt mà như lụa và cách chuyển đổi giọng nói cũng hoàn hảo nốt.
Một giây trước, ông cụ hãy còn đang phun trào như núi lửa, thế mà ngay giây tiếp theo, sắc mặt ông ấy đã trông như làn da anh đào vào mùa xuân, thuộc phiên bản giới hạn, lại còn có những cánh hoa bay bổng tràn màn hình nữa chứ.
Lộ Chi bị sốc đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể nhìn về phía Phó Ngôn Thương. Người đàn ông không hề ngạc nhiên mà chỉ nhướng mắt lên để ra hiệu cho cô: Chuyện bình thường ấy mà.
Lộ Chi ngơ ngơ ngác ngác trước một tiếng Tiểu Chi của ông nội. Sau đó, cô đi theo ông ấy lên bậc thềm bằng đá để bước vào sân nhà. Mùi hoa thơm ngát phả vào mặt suốt dọc đường, ngoài ra còn xen lẫn với mùi mực thoang thoảng lan ra từ phòng đọc sách. Một vườn hoa tường vi được trồng ở lối vào sân nhà và trước cổng vòm tối màu, ai mê cái đẹp mà được ngắm nhìn khung cảnh này hẳn phải choáng ngợp không thốt nên lời.
Khi họ bước vào cửa, tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn cả rồi. Bậc bề trên lẫn bề dưới đều có mặt ở đó. Lộ Chi không ngờ lại có một cuộc gặp mặt đông đủ đến vậy, thế nên cô lần lượt chào hỏi từng người một.
Trong một gia tộc lớn có vốn liếng tích lũy thì các mối quan hệ thân sơ luôn phức tạp. Chỉ trong một bữa cơm nên Lộ Chi không thể nào hiểu rõ được, vậy nên cô dứt khoát không quan tâm, chỉ thỉnh thoảng trả lời hoặc hỏi thăm một cách lễ phép mà thôi. Ông cụ hoàn toàn không để bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Do đó chẳng mấy chốc, ông ấy lại hất râu và trừng mắt về phía Phó Ngôn Thương. Nhưng vào giây tiếp theo, ông cụ lại gắp thức ăn cho cô với vẻ phấn khởi như gió xuân.
Lộ Chi vừa chống tay vào đầu vừa nghiêng người quan sát giữa âm thanh chuyện trò. Cô có thể nhìn ra rằng: Thực ra ông nội vô cùng yêu thương Phó Ngôn Thương.
Trước ngày hôm nay, ấn tượng của Lộ Chi về Phó Ngôn Thương giống như một tờ giấy mỏng tang, phẳng lì và chứa đầy phỏng đoán. Nhưng khi đã tới nơi anh lớn lên từ thuở tấm bé, lại còn trông thấy vẻ điềm tĩnh, không hề gượng gạo trong suốt bữa tối của anh, hơn nữa anh còn khiến ông cụ nghẹn họng tới nỗi á khẩu không phản bác được, dường như trang giấy mỏng manh kia đã có vẻ rõ nét hơn một chút rồi.
Hóa ra Phó Ngôn Thương cũng có thể như thế này - cô nghĩ.
*
Bữa ăn kết thúc lúc mười một giờ.
Nếu không phải vì Lộ Chi đã ngáp năm lần liên tục thì ông nội còn định đưa cô đến tham quan phòng đọc sách của Phó Ngôn Thương nữa kìa.
Khi họ quay trở lại vịnh Chẩm Nguyệt, màn đêm đã đen như mực rồi.
Lộ Chi đi tắm trước, đồng thời tổng kết lại biểu hiện của bản thân trong bữa tiệc gia đình. Chắc là vẫn rất ổn.
Biết mình có trí nhớ cá vàng nên Lộ Chi vội vã quấn khăn tắm rồi ra ngoài trước. Phó Ngôn Thương đang ngồi trước tủ đầu giường, hình như anh đang tìm kiếm cái gì đó.
Lộ Chi bèn lên tiếng trước: “Đúng rồi, trước đó em đã nói với anh là em có chuyện rồi nhỉ…”
Một giây tiếp theo, có vật gì đó được anh rút ra. Phó Ngôn Thương xoay người rồi khựng lại một giây: “Em mua hửm?”
Cô nhìn kỹ hơn thì thấy: Rõ ràng thứ trên đầu ngón tay anh là một hộp bao cao su màu xanh đậm, size nhỏ, trên đó viết đủ thứ từ ngữ đáng xấu hổ và 18+.
... Không phải chứ? Tại sao Phó Ngôn Thương lại lục được cái này?
Cô xua tay, máu dồn lên đầu ngay tắp lự. Ngay khi Lộ Chi đang định giải thích với anh rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm thì ngay giây tiếp theo, người đàn ông đã lật ra mặt sau, quan sát mấy lần rồi thản nhiên lên tiếng: “Mặc dù thứ này rất tốt cho thời điểm bắt đầu…”
“Nhưng mà…” Phó Ngôn Thương chững lại một lát rồi nói tiếp: “Em có biết là mình đã mua size S không?”