Hàm chi

Tất cả những lời Lộ Chi muốn nói đều dồn lên cổ họng nhưng sau đó đều nghẹn lại.
 
Thật hả? Món đồ này cũng được chia thành các kích cỡ khác nhau á?
 
Tất cả đều là lỗi của Lý Tư Di. Ngày hôm đó bọn họ đã đi dạo siêu thị. Lúc đi ngang qua ngăn tủ muôn hình muôn vẻ, loại bao cao su này đang tổ chức sự kiện, thế là Lý Tư Di bèn xúi Lộ Chi dùng thử một cái giúp mình. Sau khi bị cô cố chấp lôi đi, cuối cùng Lý Tư Di vẫn kéo Lộ Chi quay lại với vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời bảo rằng họ cần phải học cách tự bảo vệ mình, cậu có hiểu hay không? Vì để ứng phó với đối phương nên Lộ Chi đã nhét hai chiếc hộp vào túi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc đó, Lộ Chi định thừa dịp Lý Tư Di không để ý để lấy nó ra. Kết quả là cô lại quên mất tiêu, đợi tới lúc về nhà và dọn dẹp túi xách, Lộ Chi mới phát hiện hai chiếc hộp mà mình lấy ngẫu nhiên đang nằm lặng lẽ ở dưới đáy túi, thế là cô bèn thuận tay nhét chúng vào ngăn kéo.
 
Sau đó, Lộ Chi lại quên mất chuyện này một cách tự nhiên.
 
Không ngờ ngày chúng xuất đầu lộ diện lại là hôm nay.
 
Lại còn vào giờ phút này, ngay bây giờ, trong tay người đàn ông này nữa chứ.
 
Cô biết việc mua size S trong trường hợp này là một loại sỉ nhục đối với tôn nghiêm đàn ông.
 
Vậy nên Lộ Chi phải mau chóng gạt bỏ mối nguy cơ này càng sớm càng tốt.
 
Thế là cô lập tức né tránh bằng cách huyên thuyên: “Không, thứ này không phải mua cho anh đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
 
Hình như câu này cũng không đúng nốt, vậy nên Lộ Chi đành chọn cách nói thật: “Chuyện là vầy, em có một người bạn…”
 
Phó Ngôn Thương hơi nhướng mày rồi nhìn cô một cách chăm chú.
 
Nghe thế nào cũng giống như cô đang bịa chuyện vậy. Nhưng có lẽ anh cũng không hiểu câu nói đùa này nên Lộ Chi bèn lên tiếng: “Cậu ấy… Người bạn kia cứ nhất quyết bắt em mua chúng. Vì để ứng phó với cậu ấy nên em đành tùy tiện lấy hai hộp thôi. Lúc đầu em vốn định lén lấy ra nhưng cuối cùng lại quên béng.”
 
Phó Ngôn Thương chẳng nói năng gì mà chỉ đứng dậy, vạt áo sơ mi buông rủ một cách tự nhiên rồi quét qua vạt áo quần âu.

 
Lộ Chi vội vàng cúi đầu xuống, đồng thời quan sát biểu cảm của anh: “Anh có tin em không?”
 
Phó Ngôn Thương: “Em muốn anh tin hay không?”
 
?
 
Lộ Chi nói rõ: “Đây là sự thật mà, anh nên tin em đi.”
 
“Được, vậy em cứ xem như anh tin đi.” Anh trả lời lưu loát, sau đó tiện tay ném món đồ kia vào thùng rác: “Nếu cần thì anh sẽ tự mua, em không cần lo nghĩ quá đâu.”
 
Em thực sự không quan tâm, cũng chẳng hề lo nghĩ về điều đó đâu mà…
 
Cô đang định nói tiếp thì chợt nghe Phó Ngôn Thương chuyển chủ đề với vẻ bình tĩnh: “Chuyện em muốn nói là gì vậy? Em cứ soạn tin nhắn rồi gửi cho anh đi, anh sẽ chuyển cho thư ký để giúp đỡ em.”
 
Sự chú ý của Lộ Chi chuyển hướng ngay tắp lự, hai mắt sáng lên: “100% có thể làm được luôn á?”
 
“Có lẽ thế.” Phó Ngôn Thương nhìn thoáng qua cô, cởi bỏ cúc áo để chuẩn bị tắm rửa, đồng thời ra vẻ suy nghĩ một lúc: “Ít nhất thì anh cũng sẽ không mua nhầm size S đâu.”
 
Lộ Chi: ? ? ?
 
*
 
Tiếng nước vang lên, đó là một đêm rất thận trọng.
 
Họ vẫn chưa từng ngủ cùng nhau.
 
Lúc hai người nhận được giấy đăng ký kết hôn là tháng mười hai. Trong phòng ngủ vẫn còn kéo rèm. Chẳng bao lâu sau, Lộ Chi lập tức ra nước ngoài du lịch, đi một mạch ba tháng liền. Trong chuyến đi, cô nghe nói dưới sự thúc giục của ông cụ, Phó Ngôn Thương đã chuyển về đây sống từ cuối tháng một rồi. Đến khi Lộ Chi về nước vào tháng ba thì Phó Ngôn Thương lại ra nước ngoài.
 
Đêm nay... Phải làm sao bây giờ?
 

Anh đã vứt bao cao su rồi, chắc là tối nay Phó Ngôn Thương không định làm chuyện kia đâu nhỉ? Nhưng có phải món đồ này cũng có thể giao đến tận nhà luôn không? Lại còn rất nhanh nữa chứ?
 
Nếu như... Nhưng mà... Lộ Chi giơ cánh tay lên rồi ngửi một chút. Sữa tắm mà cô dùng tối nay khá thơm, Lộ Chi còn tẩy tế bào chết nữa. Không đúng, dừng lại, dừng lại đi.
 
Lộ Chi mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sau đó, mạch suy nghĩ của cô rong ruổi từ vấn đề bao cao su đến chuyện một hành tinh nhỏ va vào trái đất. Ngay lúc cửa phòng tắm mở ra, Lộ Chi gần như nhắm mắt lại theo bản năng, lập tức nằm thẳng giả chết, thanh thản qua đời.
 
Phó Ngôn Thương phủ chiếc khăn lên đầu rồi lau tóc một cách tùy tiện, sau đó nói trúng tim đen của cô.
 
“Bình thường người chết sẽ không nằm thẳng lưng như vậy đâu.”
 
“...”
 
Anh ấy… Tại sao anh ấy lại tắm hai lần?
 
Nhưng Lộ Chi vẫn tận tâm giả chết, bởi vì nếu bây giờ Phó Ngôn Thương không nói chuyện với cô thì sao? Rốt cuộc, khi hết thảy tạp âm đều dần dần lặng ngắt như tờ, người đàn ông cũng đi tới bên cạnh tủ đầu giường thì cô mới bất ngờ mở mắt ra.
 
Đèn đầu giường đang bật sáng. Ban đêm, đôi mắt của Lộ Chi như một cặp đèn pha màu đen lay láy. Phó Ngôn Thương chợt khựng lại rồi hỏi: “Em có cần anh ngủ ở phòng bên cạnh không?”
 
Thực ra như thế… Cũng không cần thiết đâu...
 
“… Không cần đâu.” Cô trả lời rồi lùi về phía sau: “Anh quen ngủ ở phía nào vậy?”
 
“Ở đâu cũng được. Phía này đi.” Anh đáp.
 
Làm đàn ông thật là tuyệt vời bởi có thể sấy tóc cực nhanh. Phó Ngôn Thương xốc một góc tấm chăn rồi ngồi vào trong, sau đó bật laptop để xử lý công việc một lúc. Bỗng dưng có thêm một người nên thật sự rất khó để Lộ Chi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô nằm xuống một lúc rồi lại mở mắt thật to, sau đó thấy anh vẫn làm việc một cách thành thục. Chẳng biết Phó Ngôn Thương đã đọc bao nhiêu tài liệu và báo cáo nữa. Màn hình cảm ứng nho nhỏ trong tay anh linh hoạt như một con chuột. Ánh sáng từ màn hình tụ lại ở đầu ngón tay anh, giao thoa với sắc màu ấm áp của chiếc đèn ngủ và tạo thành một đường cong nhỏ bé.
 
Lộ Chi không thích sử dụng màn hình cảm ứng mà thích dùng con chuột hơn.
 
Thế là Lộ Chi nhất thời thả lỏng tinh thần rồi ngáp một cái.

 
Tốc độ trượt của đầu ngón tay anh vẫn không hề dừng lại. Hơn mười giây sau, Phó Ngôn Thương mới cất tiếng hỏi: “Em chưa ngủ hửm?”
 
Cô khẽ cười gượng mấy tiếng vì chẳng biết nên nói gì cả. Giây tiếp theo, công việc của anh kết thúc. Phó Ngôn Thương bèn đóng máy tính lại, đặt nó cạnh gối rồi nằm vào trong chăn.
 
Âm thanh sột soạt nhỏ xíu vang lên khi tấm chăn được cô kéo lên tận cổ áo.
 
Phó Ngôn Thương lên tiếng: “Anh đã ném chúng đi rồi, em không cần căng thẳng như vậy đâu.”
 
Phó Ngôn Thương không nói thì cũng chẳng sao. Nhưng một khi anh vừa dứt lời thì bầu không khí lại nhẹ nhàng trôi dạt đến một nơi chứa đựng ý tứ mờ ám.
 
“Em không căng thẳng chút nào. Có lẽ chỉ là do em chưa quen thôi, hơn nữa em cũng không biết tư thế ngủ của mình có ổn hay không nữa. Nếu nửa đêm em đá trúng anh thì…” Cô hỏi dò: “Anh thì sao? Tư thế ngủ của anh thế nào?”
 
“Anh chưa từng ngủ với người khác nên cũng không biết.”
 
“...”
 
Lộ Chi im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tìm hiểu sâu sát hơn: “Bây giờ anh đang nghĩ gì vậy?”
 
“Phương diện nào?” Phó Ngôn Thương thốt lên: “Sinh hoạt vợ chồng hửm?”
 
Anh cũng không cần phải nói toạc móng heo như vậy đâu...
 
Chỉ có điều Phó Ngôn Thương đã đi du học ở nước ngoài suốt tám năm rồi. Vậy nên cho dù anh khá cởi mở về phương diện này cũng là chuyện hết sức bình thường thôi...
 
Lộ Chi túm chăn rồi “ừm” một tiếng.
 
“Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nếu em không muốn thì anh sẽ không ép buộc đâu. Vậy nên em yên tâm đi.”
 
“Thật không?”
 
“Giả đấy.”
 
“?”
 
Phó Ngôn Thương bật cười. Lộ Chi nghĩ rằng tiếng cười này là chê cô đã hỏi quá nhiều điều thừa thãi.

 
Cô bĩu môi rồi lên tiếng: “Vậy thì ngày mai em đã có quyền lên tiếng rồi nhé.”
 
“Hửm?”
 
“Về tư thế ngủ của anh đó.”
 
*
 
Bên cạnh chợt có thêm một người nên Lộ Chi phải luôn luôn cẩn thận đề phòng để mình không lăn sang chỗ anh, do đó chất lượng giấc ngủ suốt cả đêm của cô cũng không được tốt cho lắm. Lộ Chi cứ nửa mơ nửa tỉnh, mỗi lần lăn tới giữa giường thì cô đều sẽ lăn về vị trí an toàn một cách hết sức thận trọng.
 
Có lẽ khoảng hơn năm giờ, lúc Phó Ngôn Thương rời khỏi giường rồi đi mất, Lộ Chi mới thật sự ngủ ngon giấc.
 
Cô thoải mái nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã là buổi chiều rồi.
 
Lộ Chi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi đến văn phòng làm việc. Tất cả mọi người đều đang bận rộn ở chỗ làm việc của mình. Sau khi nghe thấy âm thanh, bọn họ bèn ngẩng đầu chào hỏi cô, Lộ Chị mỉm cười lịch sự rồi ra hiệu cho bọn họ tiếp tục làm việc.
 
Tuy trong studio chỉ có mười mấy người nhưng hiệu suất lại cực cao, hoàn toàn không tới nỗi mất đi vài người thì sẽ đứng yên bất động.
Lý Tư Di vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nhìn Lộ Chi với vẻ mặt trêu ghẹo: “Sao lại dậy muộn thế? Tối qua mấy giờ cậu mới đi ngủ?”
 
“Mười hai giờ.” Lộ Chi tiếp lời: “Cậu yên tâm đi, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ là do tớ chưa quen thôi.”
 
Lý Tư Di cười khúc khích, ấn máy pha cà phê rồi làm một cốc latte: “Thật là nhàm chán. Tớ còn tưởng là đêm hôm qua, các cậu đã “tiểu biệt thắng tân hôn*” nên có thể làm tận ba hiệp cơ đấy.”
 
*Tiểu biệt thắng tân hôn: Sự xa cách ngắn ngày còn giúp tình cảm mặn nồng hơn cả đêm tân hôn.
 
“Một hiệp còn chẳng có, đào đâu ra ba hiệp chứ? Cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi.” Trong phương diện này, Lộ Chi cũng muốn thuận theo tự nhiên, tuân theo nguyên tắc tùy theo ý muốn: “Cậu mau bắt đầu làm việc đi.”
 
Lý Tư Di sửng sốt: “Cậu đã thu xếp xong chuyện triển lãm rồi hả?”
 
“Tối hôm qua, tớ đã soạn các yêu cầu rồi gửi cho anh ấy rồi. Hơn chín giờ sáng, thư ký của anh ấy đã lập tức kết bạn WeChat với tớ. Hiệu suất nhanh cực kỳ luôn.” Lộ Chi nhìn vào điện thoại di động: “Anh ấy bảo là có thể. Nhưng nơi đặt logo lại là một chiếc xe kết hoa lưu động. Anh ấy bảo chúng ta hãy sửa lại sao cho nó đứng yên một cách phù hợp, nếu bất cẩn thì sẽ rất dễ đẩy xe chạy khắp hội trường.”
 
“Xe kết hoa lưu động mà lại không ổn hả? Chúng ta hãy nhìn xem Từ Tinh cùng với cái công ty chó chết đang đồng lõa với nhau ở chỗ nào đi, sau đó chúng ta cứ ở đối diện bọn họ luôn. Cùng lắm thì mày chết tao sống thôi. Muốn độc chiếm mức độ nổi tiếng hả? Nằm mơ đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận