Lộ Chi bỗng nhiên có cảm hứng: “Vậy chi bằng lần này chúng ta hãy làm một chủ đề về hoa luôn đi? Mua một ít hoa tươi để trang trí, sau đó lại mua thêm một ít hoa đơn lẻ nữa. Vừa khéo, nó sẽ là bản sao ăn ý với nhà kính trồng hoa của chúng ta luôn. Chắc hẳn hiệu ứng tác động qua lại sẽ tuyệt vời lắm đó.”
“Sau đó, mỗi một người chơi đã đặt lịch hẹn tham gia buổi thử nghiệm công khai sẽ có thể nhận được một đóa hoa hồng.”
“Được đấy.” Lý Tư Di đồng ý: “Nhưng mà lời giới thiệu và cốt truyện của nhà kính trồng hoa đều do chị Tinh của chúng ta viết ra mà. Cậu vẫn còn nhớ chứ? Nó quê mùa tới nỗi tớ đã xé rách khăn trải giường vào lúc nửa đêm luôn đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Chi: ?
Đối phương nói xong thì cô mới sực nhớ ra: “Nếu muốn dùng thì nhất định phải sửa. Tuy nhiên chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Nếu bây giờ chúng ta lập tức tuyển người lập kế hoạch vào công ty thì cũng khó khăn, huống chi người đó còn phải làm quen với những thiết kế nhân vật kia nữa.”
Lý Tư Di: “Thế cậu viết đi. Chẳng phải cậu chính là người viết lời giới thiệu trên tấm ảnh quảng cáo sao? Phản ứng của người chơi tốt lắm đó.”
Nói thì nói vậy thôi...
Lộ Chi lên tiếng: “Nhưng mà đã lâu lắm rồi, tớ không còn viết kịch bản phim tình cảm lãng mạn nữa. Hơn nữa tớ viết chậm lắm nên phải tốn nhiều thời gian. Trừ phi tớ có rất nhiều cảm hứng thôi. Lần trước có cảm hứng vì tớ đã nằm mơ, mơ thấy mình đang yêu đương á.”
Lý Tư Di bèn duỗi ngón tay ra để chỉ trỏ: “Vậy cậu hãy đi tìm Phó Ngôn Thương đi, sau đó cùng anh ấy ra ngoài hẹn hò, du sơn ngoạn thủy, thế thì chẳng phải cảm hứng sẽ đến với cậu ngay và luôn sao?”
Đi chơi đúng là một cách tuyệt vời để tìm kiếm cảm hứng. Nội dung quảng cáo cũng là thứ mà cô đã nghĩ ra khi đang đi du lịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Chi: “Nhưng anh ấy có thời gian để ra ngoài chơi hả?”
“Chắc chắn là có rồi. Cậu hỏi thăm thử xem chồng cậu thường tham gia câu lạc bộ nào, thông thường sẽ có sự kiện vào lúc nào, sau đó cậu cứ chọn mốc thời gian kia là được. Dù nhà tớ không giàu bằng nhà cậu nhưng tốt xấu gì cũng đang kinh doanh dịch vụ ăn uống mà. Tớ biết những người giàu có như bọn họ sẽ chơi bời và tiêu pha lắm.”
Lộ Chi: “Vậy anh ấy sẽ không trói tớ lại rồi chơi cái trò kia đâu nhỉ?”
“Nếu có thì cũng được mà.” Lý Tư Di thoáng ngẫm nghĩ: “Đợi cậu trải nghiệm xong rồi trở về, cậu sẽ có thể viết được một tấm thẻ về trò chơi trói buộc, mang lại hạnh phúc cho đại chúng, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cậu biết đấy, bọn tớ là những người chơi Otome game nên thích xem cảnh này nhất luôn á.”
*Otome game ( 乙女ゲーム): là thể loại visual novel (tiểu thuyết hình ảnh) nhắm vào đối tượng chính là con gái. Đây là một trò chơi mô phỏng tình yêu dành cho phụ nữ. Trong trò chơi, mục tiêu bắt giữ của nhân vật nữ thường là nhân vật nam.
Lộ Chi: “...”
*
Khi tan ca, Lộ Chi vẫn đang suy nghĩ mình nên làm sao để có thể đưa ra ý tưởng đi chơi với Phó Ngôn Thương một cách tỉnh bơ và không bị anh từ chối.
Chắc chắn không thể nói rằng Lộ Chi đang tìm cảm hứng được. Vậy thì lý do nào sẽ phù hợp hơn nhỉ?
Cô bước đến bãi đỗ xe quen thuộc, đang định tìm xe mình thì chiếc xe phía trước đột nhiên bấm còi khiến cô giật mình.
Cửa sổ bên ghế tài xế hạ xuống, có lẽ Phó Ngôn Thương vừa gọi điện thoại xong nên anh đang tháo tai nghe Bluetooth trên tai ra.
Sau một lúc nhận ra đó là Phó Ngôn Thương, cô mới tiến lại gần: “... Sao anh lại tới đây?”
“Ông chủ Phó bảo anh đưa em về nhà tổ ăn cơm.” Phó Ngôn Thương hỏi cô một cách thản nhiên: “Lát nữa em có hoạt động gì không?”
Ông chủ Phó là cách xưng hô của anh dành cho Phó Thành, cô đã từng nghe Phó Ngôn Thương gọi ông ấy mấy lần như thế trên bàn cơm rồi.
Lộ Chi vừa lắc đầu vừa bước lên xe, hình như cô lại nghĩ đến điều gì đó nên lại trả lời lần nữa: “Em không có việc gì cả, rảnh rỗi lắm.” Cô lại nói thêm: “Rảnh lắm luôn.”
Phó Ngôn Thương nhìn lướt qua Lộ Chi nhưng không biết cô muốn nói gì.
Cô vắt óc để dẫn dắt chủ đề: “Sao hôm nay chú Tông không lái xe vậy?”
Phó Ngôn Thương đáp: “Ông ấy tổ chức kỷ niệm ngày cưới với vợ mình rồi.” Anh lên tiếng: “Truyền thống của nhà họ Phó là xem ngày lễ tình nhân với ngày kỷ niệm đám cưới là ngày nghỉ lễ đấy.”
Nhân đạo đến vậy sao?
Cô hắng giọng rồi hỏi tiếp: “Thế anh có thường nghỉ lễ không?” Lộ Chi lại bổ sung: “Có phải anh cứ đi làm suốt và không thích ra ngoài chơi không?”
“Lộ Chi.” Phó Ngôn Thương gọi tên cô bằng giọng điệu vô cùng ấm áp: “Anh chỉ làm việc chứ không bỏ mạng ở nơi làm việc đâu.”
“...”
Lộ Chi gượng cười mấy tiếng sao cho lịch sự, đồng thời xoa dịu bầu không khí, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ để nghĩ cách tiến thêm một bước về phía mục tiêu của mình.
Phó Ngôn Thương cũng có hoạt động giải trí, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều rồi.
Xe đang chờ đèn đỏ. Dưới gốc cây long não thẳng tắp, một cặp đôi đang tán tỉnh nhau.
Cảnh tượng này thường xuyên diễn ra dưới ký túc xá đại học. Tới tận hôm nay, Lộ Chi vẫn cứ hối hận mãi: Vì sao lúc đó cô không nhìn nhiều hơn, ít nhất bản thân cũng có thể tích lũy kinh nghiệm trong trò chơi tình ái cơ mà? Nào ngờ hôm nay cơ hội lại đến.
Thế là cô khẽ hạ cửa xe xuống một chút. Cuộc trò chuyện giữa hai người bên ngoài truyền vào một cách ngắt quãng. Chàng trai ôm eo bạn gái, ghé sát tai cô ấy rồi thì thầm gì đó. Cô gái bị chọc cười nên dán sát vào lồng ngực bạn trai, sau đó ngẩng đầu rồi nói một câu “thưởng cho anh này”, cuối cùng kiễng chân để hôn bạn trai một cái. Tiếp đó, chàng trai từ thế bị động chuyển thành chủ động, cánh tay hai người ôm chặt lấy nhau, nụ hôn đó vô cùng mãnh liệt.
Lộ Chi cúi đầu để chia sẻ trải nghiệm với Lý Tư Di: [Có hai người đang hôn nhau ở bên ngoài á.]
Lý Tư Di trả lời ngay lập tức: [Cậu nhìn đi.]
[Bọn họ hôn tới nỗi phát ra tiếng lớn ghê. Làm cách nào vậy nhỉ?]
[?]
Với tinh thần tìm hiểu sự thật một cách cụ thể, Lộ Chi lại ngẩng đầu lên, đang định tiếp tục nghiên cứu thì một giọng nói bất ngờ lọt vào tai cô.
Phó Ngôn Thương chậm rãi hỏi: “Đáng xem lắm à?”
Cô suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “Cũng được.”
“...”
Nhưng chẳng mấy chốc, Lộ Chi đã không còn cơ hội tìm tòi nữa. Khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh, chiếc xe lập tức rẽ phải.
Thế là Lộ Chi đành bịn rịn chia tay trải nghiệm thoáng qua này, sau đó lại chuyển sang việc tích lũy kinh nghiệm tiếp theo.
Trước tiên, Lộ Chi bèn tiến hành bước mở đường: “Em nhớ ra rồi. Hôm nay em vốn định về nhà nghỉ ngơi vì đêm hôm qua ngủ không ngon giấc. Nhưng em vẫn phải đến đó với anh để sắm vai vợ chồng ân ái lúc mới cưới nhau. Vậy thì một phần thưởng nho nhỏ dành cho một người chuyên nghiệp như vậy cũng không quá đáng đâu nhỉ… Phải không?”
Trong lúc cô đang nói chuyện thì chiếc xe đã chạy vào nhà tổ rồi. Phó Ngôn Thương tùy tiện tìm một chỗ đậu xe rồi quay đầu hỏi Lộ Chi: “Ví dụ như?”
Khi không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, cả người Phó Ngôn Thương lại toát lên một loại cảm giác khiến người ta không dám lỗ mãng, y hệt những vị Vương gia mắc chứng yandere* trong tiểu thuyết. Chỉ cần bạn thốt ra điều gì đó khiến anh ấy không hài lòng, đối phương sẽ bóp chết bạn luôn.
*Yandere là một thuật ngữ trong tiếng Nhật, được kết hợp từ hai từ là Yanderu (điên loạn) và Deredere (yêu), thường được dùng để gọi những nhân vật yêu người yêu một cách cuồng loạn, thậm chí sẵn sàng làm cả những điều đáng sợ để có được tình yêu.
Mặc dù Lộ Chi có tính cách nổi loạn nhưng cũng chẳng có nghĩa là cô thực sự không sợ anh chút nào. Vì cách biệt tuổi tác lẫn kinh nghiệm khá lớn nên Lộ Chi thật sự không thể bộc lộ trạng thái tự nhiên, không chút phòng bị trước mặt người đàn ông này được.
Ngón tay của Phó Ngôn Thương gõ nhẹ vào vô lăng rồi lặp lại: “Chẳng hạn như phần thưởng gì?”
Trái tim Lộ Chi lại càng thêm thon thót. Khi còn nhỏ, cô không đi học piano, thế là Trang Vận thường xuyên dùng loại cảm giác này để dạy dỗ cô. Lộ Chi véo lòng bàn tay mình, di chứng kéo dài của thời kỳ dậy thì vẫn còn lưu lại trong cơ thể cô, trong lòng cũng chợt xuất hiện cảm giác chua xót và ngột ngạt như một phản xạ có điều kiện. Lộ Chi bỗng dưng cảm thấy cực kỳ tủi thân: “Em còn chưa nói gì mà, anh có thể đừng hung dữ như vậy được không?”
Phó Ngôn Thương cau mày vì khó hiểu.
“Anh không hề hung dữ với em.” Sau khi nhìn cô trong chốc lát, Phó Ngôn Thương lại lên tiếng: “Em rất sợ anh.”
“Nếu sợ anh thì tại sao lúc đó em lại chọn anh?”
Vì anh vẫn còn là trai tân chứ sao nữa!
Phó Vọng kia ăn chơi hoang đàng, chỉ cần liếc mắt một cái thì em đã cảm thấy mình sắp bị bệnh về mắt luôn rồi!
Cô đột nhiên không muốn nói tiếp nữa nên xoay người mở cửa xe: “Em quên mất mình muốn phần thưởng gì rồi, chúng ta cứ đi cơm đã.”
Cửa xe bỗng nhiên bị khóa lại.
Lộ Chi chợt giật nảy mình. Vừa quay đầu lại, cô đã vô tình bắt gặp anh đang đến gần mình. Vì chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên đầu óc cô trở nên trống rỗng chỉ trong thoáng chốc. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đang gần gũi trong gang tấc kia, Lộ Chi đã cảm nhận được vẻ đẹp trai sắc nét và mạnh mẽ rồi.
Phó Ngôn Thương cất tiếng hỏi như thể anh đang thực sự cảm thấy rất kỳ lạ: “Là phần thưởng nào mà em không thể nói nên lời, lại còn đáng để em mở đường lâu đến vậy hửm?”
Giây tiếp theo, anh bèn tiến lại gần. Lộ Chi chỉ cảm thấy môi mình mềm nhũn. Hai đôi môi chạm vào nhau, phát ra âm thanh khẽ khàng. Sau đó, Phó Ngôn Thương lùi về sau vài centimet rồi hỏi dò:
“Là phần thưởng này hửm?”