Không khí trong xe ngày càng loãng hơn vì anh đến gần.
Tâm trí vốn còn tỉnh táo nhạy bén của Lộ Chi lập tức trở nên trống rỗng, cảm giác trên môi thoáng qua chớp mắt và nhẹ nhàng như sợi lông vũ. Sau lưng lại như dấy lên một ngọn lửa hừng hực, sáng chói thiêu rọi làn da của cô.
Lộ Chi cảm nhận được một thứ gì đó đang không ngừng tuôn ra trong cơ thể mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trước mặt cô còn tốt bụng nhắc nhở nữa chứ: “Thở đi nào.”
Hồn lập tức quay về.
Chức năng hô hấp của Lộ Chi đã trở lại bình thường, dường như cô đang bị say oxy. Vì sợ trông mình quá bất thường nên cô buộc bản thân phải cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh… Em…”
Hôn thì cứ hôn đi sao phải nói chuyện chứ?
À mà không, phải là sao tự dưng lại đi hôn nhau hả?
Phó Ngôn Thương nhìn cô.
Một hồi lâu sau, Lộ Chi mới thốt ra được một câu: “Anh… Mở cửa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không khóa.” Anh đáp: “Vừa rồi là khóa cửa sổ.”
“...”
Cô ủ rũ mở cửa xe rồi bước xuống xe với tốc độ ánh sáng. Sao trời đẹp mát mẻ như này mà không khí ngoài xe lại cũng làm người ta khó chịu như trong xe thế chứ hả? Cô đưa tay lên quạt gió, ngẩng đầu nhìn thấy cành lá trên cây đang thổi bay vù vù trong gió.
…
Lộ Chi đá chiếc lá rồi đi về phía trước, đầu óc rất hỗn loạn.
Mười giây sau, phía sau cô vang lên một giọng nói: “Đi ngược rồi.”
Lộ Chi đang định quay lại, vừa mới dừng bước thì người đàn ông đã bước mấy bước tới, sóng vai với cô: “Nhưng mà đi vòng thì cũng tới được.”
“...”
Cô lẩm bẩm: “Sao anh không nói sớm.”
Giọng anh vẫn thong thả như cũ: “Ý em là cái nào?”
Chủ đề lại bị lộn lại, Lộ Chi mặc niệm cho mình tư tưởng dĩ bất biến, ứng vạn biến để giả chết, lái máy bay trong não mình.
Phó Ngôn Thương: “Vừa rồi anh không có ý dọa em đâu, khi thấy em nói muốn phần thưởng thì anh mới nhớ đôi tình nhân năm phút trước mà em cứ ngắm nhìn mãi nên anh đoán phần thưởng chính là cái này.”
Cô lập tức dừng bước, hoảng hốt nhìn anh.
Đừng nói là anh nghĩ cô đang yêu cầu một nụ hôn đấy nhé?
Vì sao chứ? Tại sao lại thế? Vậy xuất phát điểm của cô là gì?
Cô thèm nhỏ dãi cơ thể của anh ư?
Lộ Chi há miệng mà mãi không thể thốt ra thành lời câu nói này, mối quan hệ của họ bây giờ vốn không thích hợp. Cô nghẹn lời, cuối cùng mới gượng gạo thốt lên: “Em đâu có thích nhìn…”
Bầu không khí yên lặng trong giây lát, trên con đường rợp bóng cây có rất nhiều chim sẻ dừng lại, kêu ríu rít lấp đầy khoảng trống im lặng giữa hai người.
Dường như anh đang suy nghĩ, khoảng một lát sau mới mở miệng: “Còn về những gì em nhìn thấy ở anh, điều khiến em sợ hãi là… Khí chất à?”
Anh nói: “Chắc vì anh là tổng giám đốc của tập đoàn Dung Thịnh nên cần phải có sự uy nghiêm và quyết đoán thì mới có thể khiến nhân viên nghe lời và tin tưởng. Hai năm nay anh đi công tác khác nhiều, có lẽ thói quen đã ngấm vào sâu rồi nên sẽ hơi khó để chuyển sang vai trò người chồng một cách nhanh nhất, hy vọng em cho anh thêm chút thời gian.”
Anh đang… Giải thích ư?
Cô bĩu môi rồi nói: “Vậy lúc anh suy nghĩ thì sẽ có vẻ mặt như vậy à?”
“Ừm.”
“Cuộc sống vợ chồng chỉ mới bắt đầu nên đúng là cần thời gian để làm quen, sau này nếu em cảm thấy không vui hay không thoải mái thì cứ thẳng thắn nói với anh.” Dừng một chút rồi anh nói tiếp: “Anh không khó chung sống như em nghĩ đâu.”
Lộ Chi chớp mắt, thoáng liếc thấy mái vòm quen thuộc đang ngày càng gần hơn, dưới tán hoa tường vi có một con bướm đang vỗ cánh.
Phó Ngôn Thương: “Em không có gì muốn nói à?”
“Hả?” Cô chợt phản ứng lại, ngẩng đầu ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “À, tính cách em rất thoải mái, chắc chắn sẽ không làm anh thấy khó chịu đâu.”
“...”
Một lúc sau, cô liếc nhìn vẻ mặt của anh, quả thực là bớt đáng sợ hơn trước, có lẽ là do tác động tâm lý nên cô nhỏ giọng nói: "Anh có đánh nhau không? Nếu em và anh cãi nhau, liệu anh có đánh em không?”
Phó Ngôn Thương không biết sao cô lại có thể hỏi ra được câu như vậy. Từ bé tới giờ, cô là người đầu tiên hỏi anh như thế.
Nhưng anh vẫn mở miệng trả lời.
“Không.” Anh đáp: “Trong trí nhớ của anh thì anh chưa từng đánh nhau bao giờ, tuy nhiên nếu rơi vào tình cảnh quan hệ tình dục giận dữ thì sẽ thuộc phạm trù thú vui của anh, không được coi là vấn đề cần thảo luận.”
Phó Ngôn Thương bề ngoài áo mũ chỉnh tề nên dù có nói về chủ đề hơi thô thiển phong lưu như thế thì cũng với vẻ mặt hết sức đàng hoàng. Lộ Chi thầm tự nhủ mình không nên hiểu nhầm… nhưng đề tài này thực sự rất dễ khiến cô nghĩ nhầm.
Lộ Chi im lặng một lúc lâu: “Em không hỏi anh cái này…”
“Thế thì cứ coi như anh đang trả lời câu hỏi thêm đi.”
Lộ Chi: ?
…
Trong ngôi nhà tổ rất yên tĩnh. Khi hai người lên tới tầng ba, Lộ Chi mới nhận ra ông lão đang luyện viết thư pháp.
Phó Thành có một phòng làm việc rất trang nhã, cửa chính hướng về phía Tây Bắc, từ cửa sổ nhìn ra ngoài sẽ thấy một hồ nước lớn. Những món đồ sứ được trưng bày trong phòng sẽ phát ra ánh sáng dịu nhẹ khi có nắng chiếu vào, trên mặt tường trắng tinh chỉ treo đúng một bức thư pháp: “Yên tĩnh trí viễn.”
Ông cụ đang đưa lưng về phía cô luyện viết thư pháp, ông ấy mặc một bộ áo dài màu trắng, bóng lưng rất tao nhã. Lộ Chi bước đến gần, trong mùi mực nồng, nét bút đi trên giấy rất mạnh và hiện ra bốn chữ lớn rõ ràng…
Mẹ kiếp phiền quá.
Lộ Chi: ?
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, Phó Ngôn Thương hiển nhiên không hề ngạc nhiên với nội dung trên đó.
“Giờ em đã biết tại sao ông ấy lại bày nhiều thư pháp có viết yên tĩnh như thế chưa?” Anh nói: “Người ta luôn thể hiện ra những gì mà mình thiếu.”
Phó Thành cất tiếng hừ: “Ông thiếu đứa cháu trai.”
“Cháu nói với Tưởng Dục đóng khung bức thư pháp này cho ông, để ông dẫn Tiểu Chi đi một vòng quanh nhà.”
Phó Ngôn Thương liếc nhìn: “Cái này mà cũng phải đóng khung ạ?”
“Làm sao hả! Thư pháp đẹp nghệ thuật như thế không đáng để đóng khung à!”
…
Phó Ngôn Thương tránh đi chỗ khác để đỡ làm phiền hai người. Lộ Chi đi sau lưng ông lão, trong đầu chỉ toàn những câu “Bốn chữ lớn như thế thì có thể treo được ở đâu?”, cho tới khi Phó Thành nói chuyện với cô thì cô mới hoàn hồn.
Phó Thành: “Gần đây hai đứa thế nào?”
Lộ Chi ngại ngùng, mặc dù tình huống thực tế là không hợp bát tự chút nào nhưng cô vẫn phối hợp đáp lại: “Tốt lắm ạ.”
Mấy hôm trước cháu còn nhìn anh ấy đi tắm nữa.
Phó Thành ừ một tiếng: “Đi thôi, ông dẫn cháu qua thư phòng của nó xem thử. Năm mười sáu tuổi nó đã ra nước ngoài, cuộc sống từ bé tới lớn của nó chỉ ở quanh đây thôi, cho tới khi nó về nước lúc hai mươi tư tuổi vẫn vậy.”
“Bản thân thằng bé là người luôn hướng về phía trước, không thích ghi lại kỷ niệm. Ông có chụp rất nhiều ảnh, để hết trong album đấy.”
Trong thư phòng là toàn bộ quá trình trưởng thành của chàng trai, mối quan hệ của hai người họ bây giờ đã ở mức độ có thể xem được thứ này rồi ư?
Lộ Chi hơi lơ đãng, lúc này cô mới hốt hoảng nói: “Có phải chuyện riêng tư quá không ạ?”
“Riêng tư?” Mắt của ông lão lập tức sáng lên như ngọn đuốc: “Bí mật riêng tư cái gì? Chuyện này mà cũng gọi là riêng tư à?”
“...”
Nhận thấy mình hơi sơ suất, Lộ Chi vội vàng muốn mở miệng cứu vãn tình hình nhưng đã quá muộn.
Phó Thành phủi tay chặn họng cô: “Ông biết mà! Nửa năm nay hai đứa chắc là không có xây dựng tình cảm gì!”
“Với cái tính khó chiều này của nó, có cô gái nhìn thấy nó trên bữa tiệc thế là chọn ngày giờ muốn tới nhà gặp gỡ. Ông ở ngay cạnh một lúc không thấy thôi, thế mà nó đã bảo Tưởng Dục nói với người ta là không cần tới, cứ bảo nó chết rồi. À không, phải là nó như thế rồi thì còn gặp gỡ cái gì??”
Đúng là giống lời mà anh nói.
Lộ Chi cúi đầu nén cười, Phó Thành nhìn cô một cái: “Cháu cười gì thế?”
“...”
Hai mắt ông cụ sáng trưng: “Có phải cháu thấy nó rất thú vị không? Phải không?”
“Không ạ…” Lộ Chi đáp: “Cháu…”
“Quả đúng là như các cụ đã bảo, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, các cháu nếu được thì…”
Thôi được rồi, ông cứ nói đi ạ.
Cô đi theo sau ông cụ, cứ thế lắng nghe Phó Thành lải nhải suốt cả đoạn đường. Cuối cùng thì Lộ Chi cũng đã biết vì sao mỗi tầng phải có tới năm cái bình nước, hóa ra là để ông lão có thể uống bất cứ lúc nào.
Đối với chuyện của Phó Ngôn Thương từ bé tới lớn thì Phó Thành rõ như thuộc lòng trong bàn tay. Ví dụ như thành tích của anh luôn hoàn thành xuất sắc nhưng lại chưa từng khiến mọi người bớt lo. Phó Ngôn Thương là kiểu người sẽ dành toàn bộ giờ nghỉ trưa để giải một quyết một vấn đề nan giải, hoặc có thể là chán chờ họp phụ huynh thế là trèo tường về nhà xem phim phóng sự. Anh có chính kiến đến mức không ai có thể nắm được, điều ấy vô tình lại trở thành một sự quyết đoán tàn bạo sau khi Phó Ngôn Thương lớn lên.
“Ông tự hào về thằng bé, nhưng ông lại cảm thấy nó đang gò bó mình quá.” Phó Thành đứng trên sân thượng: “Nó biết mình cần gì và phải làm gì, như vậy rất tốt, song thế cũng rất mệt mỏi. Ông thường mong nó có thể dừng lại, nhưng thằng bé có lựa chọn của riêng nó, tình yêu có lẽ không nằm trong phạm trù kế hoạch của nó, thế nên ông mới hy vọng cháu có thể bầu bạn với thằng bé.”
Phó Thành nói: “Ông mong hai đứa sẽ hòa hợp.”
Lộ Chi liếm môi, định mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
Phó Thành bỗng hỏi: “Cháu có biết thằng bé thích màu gì không?”
Cô lắc đầu.
“Thế này đi, mấy ngày này cháu quan sát nó một chút để đoán thử.” Phó Thành gật đầu một cái rất trẻ con với cô: “Nếu đoán đúng thì cuối tuần sẽ mời các cháu tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, được không?”
…
Buổi tối trên đường ngồi xe về nhà, Phó Ngôn Thương hỏi cô: “Ông chủ Phó nói gì với em thế?”
“Không có gì.” Cô nói: “Chỉ chia sẻ một số chuyện của anh hồi đi học thôi, không ngờ anh cũng nổi loạn phết nhỉ.”
Anh cười: “Hả?”
Cô cũng đã vô số lần nghĩ đến việc bỏ lớp học cuối tuần và nằm dài trên ghế sô pha xem anime một mình, tất nhiên là Lộ Chi chỉ dám nghĩ thôi nên khi nghe thấy anh có thể làm điều đó thì cô rất ghen tị.
Lộ Chi tựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn anh: “Ông nội còn nói, anh luôn đọc sách đến mười hai giờ, sao mà chăm chỉ thế, may mà em không học cùng lớp với anh.”
Phó Ngôn Thương: “Không phải em cũng nhảy lớp à?”
Cô hơi sửng sốt: “Sao anh biết được?”
“Tốt nghiệp lúc mới hai mươi tuổi, dù có học sớm thì cũng phải vượt lớp.” Anh lái xe vững vàng, lòng bàn tay khẽ gõ lên tay lái: “Không khó đoán.”
Ông lão bảo cô để ý quan sát nên Lộ Chi cũng thoải mái nhìn anh nhiều hơn chút. Lúc giết thời gian thì có vẻ anh thích đập đồ gì đó.
Còn màu sắc mà anh thích… Ánh mắt cô trượt từ đầu ngón tay anh xuống, lướt qua khuy măng sét mã não trên cổ tay anh, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen vải rất nhẹ, viền đỏ sẫm, viền áo được gấp lỏng lẻo vào trong eo, nếp gấp ở giữa và xa hơn ở bên trong…
Đang lúc cô muốn tiếp tục ngẫm nghĩ xem xét tường tận thì Phó Ngôn Thương đã dừng xe đoạn đèn đỏ, quay người thẳng ra phía cô rồi nhìn cô.
Gần như là đưa toàn bộ eo cho Lộ Chi nhìn.
Vừa rồi cô chỉ ngắm đôi tình nhân một chút thôi mà đã bị anh hiểu lầm là muốn anh hôn, giờ mà bị anh nhận ra là đang ngắm eo anh thì không biết anh còn suy diễn tới đâu.
Lộ Chi tức khắc ngồi ngay ngắn lại, vội liếc ra ngoài như có tật giật mình, giả đò không suy nghĩ chuyện gì khác mà chỉ ngắm phong cảnh.
May mà cô né nhanh nên suốt đoạn đường tiếp theo anh không nói gì nữa.
Lúc xuống xe, Lộ Chi thở phào nhẹ nhõm.
Để sớm có được chuyến đi tới khu nước nóng nghỉ dưỡng, cô phải nâng cao cảm hứng nhanh mới được. Lộ Chi tranh thủ lúc Phó Ngôn Thương đi tắm, cô lén mở tủ quần áo bên cạnh, trong tủ là một màu đen kịt.
Cô nhìn vào trong, ở hàng thứ hai có mấy món đồ màu trắng, nhưng mà hình như anh chưa từng mặc thì phải.
Hay là lúc trước anh thích mặc kiểu vậy?
Cô đứng nguyên tại chỗ, không biết ngẫm nghĩ bao lâu mà phía sau chợt vang lên giọng nói của người đàn ông: “Muốn mặc đồ của anh à?”
“Không không phải…” Cô vội khoát tay: “Em đang nghiên cứu nam chính trong game mặc đồ gì, đến xem thử chút thôi.”
Phó Ngôn Thương hơi ngừng lại: “Muốn mặc thì cứ nói với anh.”
Chuyện này thân mật quá, cô sợ anh lại hiểu lầm nên vội phẩy tay rồi mở miệng không chút suy nghĩ: “Sao có thể thế được, chỉ có trai gái làm chuyện ấy xong mới mặc, em mặc làm gì chứ?”
Bàn tay đang buộc áo choàng tắm của anh hơi khựng lại: “... Xong cái gì?”
“Gặp nhau bất ngờ.” Lộ Chi tỏ ra bình tĩnh, nói rất đàng hoàng: “Hai người gặp nhau vì một chiếc áo khoác, sau đó yêu nhau và bắt đầu một loạt câu chuyện.”
Phó Ngôn Thương: “...”
Cô lập tức dời vị trí, leo lên giường, một lúc sau thì nhận được một tin nhắn WeChat khác từ Phó Thành.
Ông nội: [Đã đoán được chưa, màu nó thích là màu gì?]
Chưa đoán được, thậm chí còn cho anh xem kho tiểu thuyết lãng mạn tuyệt vời của mình nữa.
Lộ Chi cúi đầu gõ chữ, nhập “Màu đen?” nhưng lại cảm giác không đúng nên lại xóa đi; cô nhắn lại màu trắng, song vẫn cảm thấy sai khó tin thế nào.
Trong lòng băn khoăn, đã ba phút trôi qua, cô đang muốn nói chắc mình cần thêm thời gian thì…
Bên kia có một tin nhắn mới.
Ông nội: [Chính xác! Thu dọn đồ đạc đi, đêm mai xuất phát!]
Lộ Chi: ?
Cháu đã nói cái gì đâu ông??
…
Nếu sớm biết đây chỉ là câu hỏi không cần câu trả lời thì cô đã không nghiên cứu nó cả đêm rồi mất công vần vò với Phó Ngôn Thương.
Đã sắp xếp xong lịch trình tới suối nước nóng, Phó Ngôn Thương bận việc, cô cũng có việc phải làm nên tận chiều tối hai người mới xuất phát. Khi tới khu nghỉ dưỡng thì đã là tối mịt.
Tối nay không có thời gian làm gì khác nên nghỉ ngơi và đi ngủ trước, ngày mai rồi chơi sau.
Bởi vì người đặt phòng là ông cụ nên cô và Phó Ngôn Thương tất nhiên sẽ ở chung một phòng. Cô mở vali ra rồi vào phòng tắm để tắm rửa. Sau khi tắm xong, Lộ Chi ra ghế sô pha nằm, vừa ngắm cảnh đêm vừa nghĩ cách sao để viết tốt hơn.
Nào ngờ cô vừa liếc nhìn qua thì nhận thấy có thứ gì đó đang di chuyển trên đầu mình.
Lộ Chi ngửa đầu lên nhìn trần nhà, thấy được cả một… Cái gương.
Lúc này có tin nhắn của Lý Tư Di: [Đến nơi chưa? Thú vị không?]
Lộ Chi ngửa đầu chụp ảnh gửi cho Lý Tư Di, cô ấy thậm chí còn run lên vì phấn khích: [Lần trước thấy gương trên trần nhà là lúc nam nữ chính làm tình, nam chính cứ để cô ấy ngẩng đầu lên xem.]
Lộ Chi: [Tha cho tớ đi.]
Cô cố gắng xua đuổi cái thiết kế này ra khỏi đầu, tự nhủ với bản thân rằng chắc không phải ý đó, sao lại là cái phòng tình thú như thế được?
Nào ngờ khi cô quay lại nhìn, phát hiện sau tấm kính mờ mịt có một bóng người duyên dáng, còn có thể nhìn thấy anh đang xả nước dưới vòi hoa sen.
Lộ Chi lập tức bật dậy,
Vừa rồi Phó Ngôn Thương cũng ngồi đây, vậy có nghĩa là…
Cô vừa mới tắm xong…
Anh vừa ra ngoài thì cô lập tức hỏi: “Tấm kính này có phải xuyên thấu không? Anh có thấy gì không?”
Anh ngập ngừng im lặng, không biết là đang suy nghĩ hay là nhớ về điều gì nữa.
Một lúc lâu sau, người đàn ông xoa mái tóc đang nhỏ nước liên tục, mở miệng nói: “Không.”
“Nếu không…” Cô khổ sở chỉ ra: “Sao anh lại dời máy tính vào tường?”
Phó Ngôn Thương: “Anh nghĩ là nói thế thì em sẽ vui hơn.”
Lộ Chi: ?
Cô không thể ngồi trên ghế sofa một giây nào nữa, Lộ Chi vội vàng lên sân thượng bình tĩnh lại một lát. Khi cô quay lại, anh đã sấy tóc xong và đang ngồi ở mép giường.
Có điều sắc mặt hơi… Im lặng.
Lộ Chi cảm giác như có điều gì đó không ổn, nhưng với trải nghiệm ít ỏi thì không đủ để cô phân tích được vấn đề ở đâu. Đến khi cô vén chăn lên và nằm vào, toàn thân lập tức chìm xuống, bên tai vang lên một tiếng ùng ục. Nằm lên đệm được hai giây thì cơ thể lại bắt đầu lơ lửng và lắc lư.
Người bên cạnh cô cũng chìm vào cơn sóng này.
… Hay lắm.
Giường nước.