Hàm chi

Ăn xong không nên tắm nước nóng luôn, vì vậy hai người đã đi tản bộ quanh khu nghỉ dưỡng, thỉnh thoảng còn gặp một nhóm tình nhân hoặc một gia đình dắt theo con đi chơi. Mây núi ở khu ngoại ô rất thoáng đãng xinh đẹp, bầu trời trong xanh, nơi này mang lại cho cô cảm giác rất thoải mái và tự do.
 
Không khí thoang thoảng mùi lá xanh sau cơn mưa, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, đầu óc như được trống rỗng trong chốc lát, thật sự rất thư giãn.
 
Hơi thở của cô kéo dài quá lâu nên có lẽ nghe hơi giống tiếng thở dài, cô nghe thấy Phó Ngôn Thương hơi ngừng lại rồi nói: “Ông thường thế đấy, em đừng để trong lòng quá.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lộ Chi run lên, nhận ra anh đang nói tới chuyện ông nội chọn phòng bèn lắc đầu: “Không sao đâu, em hiểu mà. Ông chỉ muốn thúc đẩy tình cảm của hai ta thôi… Chuyện bình thường ấy mà.”
 
Bọn họ đã kết hôn rồi nên dù có thế nào thì cũng rất bình thường, thậm chí nếu tối qua anh có đưa ra yêu cầu làm chuyện vợ chồng đi chăng nữa thì có lẽ trong bầu không khí bình thường như thế cô sẽ không từ chối. Quan trọng hơn nữa là, từ bé tới lớn Lộ Chi chưa từng thích ai, sau này lúc đưa ra quyết định kết hôn cô đã nghĩ rằng thà là chọn một người phù hợp với thời điểm để cuộc sống trôi qua thoải mái còn hơn là chờ đợi một người mà còn chẳng biết là sẽ gặp được hay không.
 
Đối với cô mà nói, Phó Ngôn Thương là người mà cô rất ưng ý, cô không hề ghét anh.
 
Trên cành cây, một con chim bạc má đuôi dài đang nằm giữa đám lá xanh đang nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi đen trắng của nó.
 
Anh nói: “Bình thường hay không bình thường, tình nguyện hay không tình nguyện là hai chuyện khác nhau.”
 
Lộ Chi rất thích tư tưởng của anh, việc anh không coi cô như một thứ phụ thuộc bên mình, dù Phó Ngôn Thương lớn hơn cô bảy tuổi nhưng anh rất tôn trọng cô. Không biết diễn tả ra sao, nhưng Lộ Chi cảm thấy cuộc sống bây giờ rất đáng quý… nhất là đối với một người đàn ông quyền cao chức trọng.
 
Lộ Chi đá cục đá vụn dưới chân rồi mỉm cười, ngẩng đầu nói với anh: “Vậy mong là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hợp tác?”
 
“Không phải sao?” Cô đáp: “Thông gia cũng là một loại hợp tác mang ý nghĩa khác mà.”
 
“Em cho anh thứ anh cần, anh cho em thứ em muốn, vậy là có thể bền vững lâu dài rồi. Nhờ thế mà sự nghiệp của anh sẽ càng tốt hơn, của cải của gia đình em cũng thế, như thế cũng tạo cho em một sự tự tin hơn. Đôi bên cùng có lợi mà.”
 
Đến gần lối vào suối nước nóng riêng tư, anh hỏi: “Vậy em cần gì ở phía anh?”
 
Cô ngẫm nghĩ, nhớ tới mẹ thường răn dạy mình phải “nghe lời”, điều đó giống như một sợi dây thừng vô hình trói buộc cô dưới mắt của người lớn. Cô cũng có thể được yêu thương, nhưng điều kiện phải “nghe lời.”

 
Lộ Chi quay đầu lại, nói rất thoải mái: “Tự do chăng, giống như bây giờ.”
 

 
Hồ suối nước nóng riêng tư của họ là khu vực dành cho khách VIP, có bốn hoặc năm bể suối nước nóng nằm dày đặc trong một thung lũng, mỗi bể chứa đầy nước khác nhau. Cô chọn tắm sữa bò, Phó Ngôn Thương thì chọn một khu vực suối nước nóng khá trong, bên trên có những lớp cánh hoa xanh thẫm, giống như bầu trời đầy sao treo ngược.
 
Phó Ngôn Thương cởi áo choàng tắm xuống rồi bước thẳng vào nước, không biết có phải cô chưa đủ nhăn nhó hay không nữa. Lộ Chi không thích mặc áo tắm vào suối nước nóng nên cô mặc một chiếc áo ống và khoác khăn tắm, chần chừ một lúc lâu cuối cùng vẫn khoác theo cả khăn tắm xuống nước.
 
Lộ Chi nằm ở mép bể bơi chơi điện thoại di động, hơi nước từ hồ bơi có nhiệt độ không đổi phả vào má cô. Lộ Chi cứ nghĩ bây giờ Phó Ngôn Thương cũng đang làm việc, không ngờ anh lại không cầm điện thoại mà chỉ ngẩng mặt tựa vào cạnh mép hồ hưởng thụ. Cái cổ nhô lên, trái cổ lại càng lộ rõ.
 
Vì anh xuống nước mà từng tầng cánh hoa bị đánh tan ra, làn nước trở lại vẻ trong suốt. Lộ Chi có thể nhìn rõ đường xương quai xanh, phía dưới là từng vân cơ bắp của anh, cái này vượt khỏi tầm hiểu biết của cô rồi. Hình ảnh hôm đó mờ quá, Lộ Chi không ngờ anh lại có cơ bụng đẹp vậy.
 
“Lộ Chi.” Phó Ngôn Thương bất ngờ gọi tên cô: “Đẹp không?”
 
“...”
 
Cổ anh có mắt hả?
 
Ngón tay cô lướt nhanh trên điện thoại nhưng thực ra không viết nổi một chữ: “Kiềm chế.”
 
“...”
 
Cô hỏi: “Bình thường anh còn tập thể thao nữa à?”
 
Lộ Chi không tài nào hiểu được anh lấy thời gian ở đâu ra nữa.
 
“Một tuần khoảng ba tới bốn lần.” Anh nói: “Nếu không thì sức khỏe sẽ không đủ đáp ứng những chuyến bay liên tục trong các chuyến công tác có cường độ cao.”
 
Lớn tuổi mà sức khỏe vẫn tốt nhỉ.
 

Cô thầm oán và không nói thêm gì nữa, quyết định mở trò chơi ra để làm dịu bầu không khí, nếu không thì cô thực sự không biết phải làm gì nữa.
 
Vừa mới vào game mà Lộ Chi đã lên bảng đếm số tận ba lần, sáu phút đã đầu hàng. Càng đánh càng không muốn thua, cuối cùng cô gần như đứng dậy khỏi hồ nước nóng, cũng may là lần này được ghép với đồng đội bình thường, Lộ Chi đã giành được MVP chiến thắng.
 
Khi xoay người lại, bên cạnh cô bỗng xuất hiện một người đàn ông.
 
Lộ Chi giật mình, suối nước nóng tư nhân vốn đã nhỏ, cô quay ra như thế lại khiến hai người suýt thì đối mặt sát sít với nhau, anh ra đây từ bao giờ thế này?
 
Lộ Chi quay ra ngoài để xác nhận rồi mới phát hiện mỗi cái hồ đều có dấu nước, vậy là cái nào anh cũng hưởng thụ rồi, cuối cùng mới đi tới cái hồ nước nóng của cô làm điểm cuối.
 
Cũng vào lúc này, Lộ Chi mới phát hiện khăn tắm của cô đã không cánh mà bay từ lúc nào. Bây giờ trên người cô chỉ còn lại một bộ đồ lót, nếu mà một mình thì không sao…
 
Nhưng bây giờ Phó Ngôn Thương lại đang ở đây, cô không thể trắng trợn như vậy được. Bất đắc dĩ, Lộ Chi đành đưa tay vào trong nước để vớt, hòng muốn tìm được tấm khăn tắm của mình.
 
Dường như nắm được gì cô, cô dùng sức kéo mạnh một cái nhưng lại thấy có gì đó sai sai, một giây sau Lộ Chi cảm nhận được một lực nắm cổ tay của mình, Phó Ngôn Thương nói: “Đó là dây buộc quần của anh.”
 
“...”
 
“Sorry.” Lộ Chi lập tức thả tay ra luôn: “Em trượt tay, anh cứ ngủ tiếp đi.”
 
Lộ Chi lại tiếp tục lần mò tìm kiếm ở bên khác, hai tay tạo thành xoáy nước ở vực sâu, gợn sóng dao động dập dềnh chạm vào lướt qua ngực anh giống như lông vũ bị thổi tung lên xuống.
 
Cuối cùng Phó Ngôn Thương cũng phải mở mắt: “Rốt cuộc em đang làm gì thế?”
 
Lộ Chi không kịp trả lời, xuyên qua làn nước phía dưới anh, cô mới nhận ra bồn tắm sữa bò này không đủ sâu, gần như là nông ở gần mặt hồ…
 
Nhận thấy mình sắp đứng dậy, cô lập tức mở miệng: “Anh đừng mở mắt!”
 
Phó Ngôn Thương nhắm mắt lại.
 

Sự đáng sợ của anh phần lớn đều đến từ đôi mắt, khi anh nhắm mắt lại, hơi thở lạnh lùng hàm ý người lạ phải tránh xa đã tiêu tán đi rất nhiều, ngay cả quả táo trên cổ anh cũng đỏ bừng vì nóng giống như bị ai gặm vào. Lộ Chi khẽ thở phào, tự tẩy não mình là anh không nhìn thấy gì hết…
 
Anh lịch sự nhắc nhở: “Nếu em không mặc quần áo thì cứ nói với anh, anh sẽ không qua đây.”
 
Lộ Chi: “...”
 
Lộ Chi: “...”
 

 
Cuối cùng sau khi ngâm xong suối nước nóng, Phó Ngôn Thương rời đi trước, còn cô thì nán lại bên trong và gửi tám tin nhắn than khóc cho Lý Tư Di.
 
Điều khiến cô được an ủi là cuối cùng cô đã được đổi phòng.
 
Căn phòng lần này rất bình thường, là một căn phòng du lịch tiêu chuẩn, trên tường có treo một bức tranh phong cảnh do chính Phó Thành vẽ cùng với một bức thư pháp “Đừng tức giận, nếu ta tức chết thì ai sẽ được như ý?”
 
Cô nhìn chằm chằm vào bức thư pháp đừng tức giận đó và tự an ủi mình rằng không sao hết, cô nhìn anh một lần, anh nhìn cô một lần, thế là hòa nhau.
 
Chỉ là vẫn thấy hơi lúng túng.
 
Lần này thời gian Phó Ngôn Thương tắm rửa có hơi lâu một chút. Cô nằm xuống trước rồi đặt điện thoại xuống, định là mau chóng chìm vào giấc ngủ để tránh phải đụng mặt nhau sau sự cố lúng túng vừa rồi.
 
Nhưng mà đã là đồng hồ sinh học thì rất khó có thể thay đổi được. Điện thoại đã tắt nhưng tay vẫn còn hoạt động. Lộ Chi nằm sấp trên gối, tay lục lọi khắp nơi. Cô mở ngăn kéo của chiếc tủ đầu bốn hộc giường để tìm bảo bối, chiếc hộc đầu tiên là vài chiếc điều khiển từ xa và khăn tay, rất bình thường.
 
Lộ Chi buông lỏng cảnh giác hơn, bình tĩnh mở hộc tủ thứ hai, trước mắt cô có thứ gì đó mang ánh sáng lạnh lẽo, thế là Lộ Chi khó hiểu kéo nó ra và phát hiện… một đôi còng tay.
 
Lộ Chi ngồi trên giường khoảng nửa phút, định nhanh chóng cất đi thì đột nhiên cảm thấy người phương Tây chắc thích chơi kiểu còng tay gì đấy. Cô định thử nghiệm một chút để lúc nào còn dùng cho nam chính, dù sao thì Lý Tư Di nói cũng đúng, người chơi thực sự thích bề mặt thẻ đứng thú vị.
 
Bên cạnh còn có chiếc chìa khóa, thế là cô không cảnh giác nữa, cứ thế còng chiếc còng vào tay mình rồi giơ lên xem.
 
Cảm thấy rất mới lạ và cũng rất thú vị.
 
Nghệ thuật gia Lộ Chi giàu kinh nghiệm gật đầu và thấy rất hài lòng. Cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng chảy thế là vội cầm chìa khóa lên để tháo…
 
Hay lắm, chìa khóa với còng tay không cùng một bộ.
 

Rốt cuộc là kẻ nào thất đức như thế, không chung bộ thì xếp chung một chỗ làm gì hả??
 
Giờ thì hay rồi, tôi phải mở kiểu gì đây??
 
Lộ Chi vật lộn hơn một phút đồng hồ tới mức mồ hôi toát ra đầm đìa, tiếng máy sấy trong nhà tắm cũng ngừng lại, tóc của Phó Ngôn Thương khô rồi. Chắc chắn không thể cho anh thấy cảnh này được, Lộ Chi quyết tâm bèn đắp chăn lên.
 
Không sao cả, tối nay cứ ngủ thế này, sáng mai dậy sớm nghĩ cách.
 
Cũng may là không xảy ra vấn đề gì. Cô nín thở, trái tim đập rất nhanh, cảm nhận được anh bật máy tính lên làm việc như thường ngày rồi một tiếng sau chìm vào giấc ngủ, lúc đó Lộ Chi mới nhẹ nhàng thở phào đổi tư thế để cho cái cổ và vai bớt cứng mỏi.
 
Còng tay trong chăn bị xô thế là kêu vang lanh lảnh.
 
Lộ Chi có thể cảm nhận được người trước mặt hơi khựng lại. Trừ phi anh là người điếc, nếu không thì chắc chắn sẽ nghe thấy.
 
Ngay lúc Phó Ngôn Thương định mở chăn ra kiểm tra thì cô lập tức quát: “Đừng có nhìn.”
 
“...”
 
Lộ Chi nói: “Vợ anh làm vậy ắt có lý của cô ấy.”
 

 
Trong bóng tối, bóng người sững lại một lúc lâu. Có lẽ nhớ tới việc ngoài ý muốn xảy ra ở suối nước nóng nên không có vạch chăn ra nữa mà nằm xuống ngủ.
 
Lộ Chi lại thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nhắm mắt lại.
 
Một ngày hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, cô đặt báo thức lúc 6 giờ 30 sáng, sau đó tranh thủ thời gian để ngủ. Lộ Chi chỉ nhớ rằng trong giấc mơ cô đang chạm vào chiếc hộp kinh dị, cô thò tay vào lục lọi để xem bên trong rốt cuộc là thứ gì…
 
Lúc trời mới rạng sáng, Lộ Chi chợt thấy cổ tay nhẹ bẫng, dường như bị cái gì đó nhấc lên.
 
Cô lập tức mở mắt, chỉ thấy trong bóng tối, một tay Phó Ngôn Thương nhấc chiếc còng rỗng, một tay khác chống lên giường và dõi mắt nhìn vào chiếc còng sắt bị khóa lại…
 
Trên tay của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận