Hàm Đan FULL


Từ xưa ngọc thạch ôn thần dưỡng hồn, linh khí luôn là mềm mại đoan chính, chỉ có một loại ngọc không giống bình thường, đó là Minh ngọc.

Linh lực của nó thường mang ý huyết tinh, có thể ăn mòn tu vi thần hồn, bất kể đối với phàm nhân hay tu sĩ cũng đều là tai họa.
Nhưng Minh ngọc cũng không phải vô dụng, loại ngọc này tử khí rất nặng, dùng để tẩm bổ hung đan độc đan thì không thể tốt hơn.

Chỉ tiếc Minh ngọc cực kỳ hiếm, chủ yếu sinh ra ở những nơi hung thần, dùng máu tắm thân, tử khí quấn người, rất chạm vào kỵ húy của chính đạo, hơn nữa bề ngoài cũng chẳng khác mấy so với các loại ngọc khác, đan tu bình thường chỉ có thể nhìn một lần cho thỏa trong cổ tịch.
Cố Thanh Miên đương nhiên nào phải đan tu bình thường, y là đan tu không biết xấu hổ.
Vài năm trước, khi Phần Cầm đạo nhân chưa phản bội Thanh Hàn quan, thì vẫn luôn làm ra những thứ đồ cổ quái hiếm lạ — ma đạo, nhân gian, lai lịch mỗi thứ mỗi khác, rất thú vị, thường thu hút không ít đồng môn tới xem.
Một ngày nọ, chẳng biết hắn có bản lĩnh gì có được một khối Minh ngọc trắng thật to trong tay.

Cố Thanh Miên cũng tìm đến cửa, ở trước mắt bao nhiêu người cầu cạnh suốt một ngày một đêm, bỏ vào không ít đan dược trân quý to to nhỏ nhỏ, hao hết tâm tư mới chộp được đồ, cung phụng nó cứ như bảo bối.

Chỉ tiếc về sau người này phản bội Thanh Hàn quan, chưởng môn hạ lệnh điều tra kỹ càng, khối ngọc bảo bối ấy cũng bị thu đi, làm Cố Thanh Miên sầu tới nỗi tóc bạc hết mấy cọng.
Bây giờ thình lình lại thấy một khối Minh ngọc xanh, thật sự khiến tâm trạng y nhộn nhạo.

Cố Thanh Miên tiến về phía trước từng bước: “Ngươi –”
Hai người kia đâu ngờ tới nơi đây còn lòi ra thêm một người, vì vậy cảnh giác.

Người ra giếng trước nói: “Ngươi là ai?”
Giọng nói trong vắt to tiếng, là một thiếu niên.
Cảnh Thừa vội vàng nói: “Y, tiểu ca, giúp ta gánh củi.”
Mồm miệng lão nhân gia mơ hồ, nói chuyện không rõ ràng.

Cố Thanh Miên bổ sung: “Tại hạ Cố –” y ngừng lại một chút, nuốt xuống chữ Thanh, dùng đạo hào, “Cố Đồ.

Đồ trong đường xá (đường 路途的途).

Vốn là người qua đường, nhìn thấy lão nhân gia gánh củi khó nhọc nên thuận tay giúp đỡ.”
Hai người kia liếc nhau.
Người ra sau mới trầm giọng nói: “Vạn Mộc Xuân.” Hắn lại chỉ thiếu niên đen xì bên cạnh: “Cảnh Đức.”
Thiếu niên không cảnh giác lắm, biết là người do lão tiều phu dẫn về thì lập tức cười bảo: “Hóa ra là gia gia dẫn đến, vậy thì tốt rồi.”
Vạn Mộc Xuân ngược lại chỉ lạnh lùng nhìn, mím môi không nói gì.

Dường như hắn đang kiêng kị gì đó, không dám động vào khối ngọc kia mà chỉ móc lấy sợi dây nhét vào áo.
Cố Thanh Miên cười hỏi: “Ông nội? Ta tưởng ngươi là —”
Còn chưa dứt lời lão tiều phu đã sờ vào bao vải Vạn Mộc Xuân đang ôm trong tay: “Con ơi, thế nào rồi? Thành chưa! Thành chưa!”
Lão vội vàng mà bất lực, giống như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.
Cố Thanh Miên nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy thiếu niên cười khổ, dùng ngón tay chỉ đầu, lắc lắc đầu.
Vạn Mộc Xuân đỡ Cảnh Thừa, ai ngờ lúc này ông lão lại trở nên vô cùng nhanh nhẹn, bỗng mở túi kia ra.

Rồi sau đó, ánh sáng trong mắt Cảnh Thừa chợt tắt, hai mắt vẩn đục lộ ra vẻ tuyệt vọng nặng nề: “Lại không được? Sao lại không được –”
Lão hất túi vải ra, bước chân lảo đảo, “Lại không được, a a —– a!”
Thật khó tưởng tượng, thân thể già nua thế này lại có thể phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như vậy.

Chim chóc trong rừng tung bay lao về phía vòm trời.

Lá cây xào xạc tác hưởng lay động dưới ánh nắng.
Vạn Mộc Xuân vội nói: “Chỉ xíu nữa thôi, sắp được rồi.

Cẩn thận!” Hắn tiếp được Cảnh Thừa.

Thần chí lão tiều phu ngày càng hỗn loạn, điên cuồng gào thét: “Vẫn chưa được, vẫn chưa được!”
Cảnh Đức cũng nhào tới dìu lão, vừa đỡ vừa chua chát cười: “Cố ca đừng chê cười, sau khi cha ta mất thì ông ta phát ngây phát dại.

Trước kia còn đỡ chỉ ở trong nhà không ra ngoài, chẳng biết hôm nay sao lại — có phải ngươi thấy ông ta ở ngoài không? Ông nội ra cửa?”
Thiếu niên đến gần, Cố Thanh Miên mới thấy cậu nhóc gầy gò bao nhiêu, chỉ mặc một chiếc áo ngắn, xương vai nhô cao, giống như một lớp da người dán lên xương, che không được mấy lạng thịt.

Đáy mắt cậu nhóc lộ vẻ biết ơn: “Vừa lúc gặp được Vạn ca, ông ta lại coi hắn như cha ta, cũng cực cho Vạn ca tâm tính thiện lương, ở lại giúp đỡ.”
“A! Lại không thành!”
Lão tiều phu gào thét, Cố Thanh Miên lấy một viên đan dược đút vào miệng lão.

Hai người kia còn đang vội vàng dìu người, chưa kịp phản ứng lại.

Vạn Mộc Xuân lạnh lùng quát: “Làm gì vậy!”
Cố Thanh Miên lại nói: “Ngưng hồn đan cực phẩm.”
Cảnh Đức không rõ lắm, Vạn Mộc Xuân thì thu tay lại, nhíu mày nhìn y.

Năm ngón tay Cố Thanh Miên dán sau lưng Cảnh Thừa, đẩy linh lực vào kinh mạch, truyền âm nói: “Ta không thể sửa đổi số mệnh, nhưng giúp quãng đời còn lại của ông ấy tỉnh táo thì vẫn dư sức.”
Minh ngọc thậm chí là vật hung sát, mà người này chẳng những không có việc gì, còn dám đặt nó lên trên đan điền, có thể thấy hắn có cách đối phó với nó.

Vạn Mộc Xuân này, phỏng chừng là đan tu ma đạo.

Về phần hắn dám công khai đặt nó bên ngoài, nghĩ lại đây là ông cháu Cảnh thị, cũng chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi.
Quả nhiên, Vạn Mộc Xuân có thể cảm nhận được linh lực thuần túy ẩn chứa trong đó.

Đan dược huyền môn linh lực dồi dào, phàm nhân ăn vào sẽ nổ tan xác mà chết, chỉ có linh dược cực phẩm mới đủ thuần túy thích hợp dùng cho phàm nhân.

Thế nhưng vẫn cần người từ huyền môn hòa tan linh lực, loại bỏ phần lớn dược lực, lúc này mới có thể lưu lại một chút.
Chẳng qua là Ngưng hồn đan cực phẩm —
Huyền môn nhiều thủ đoạn để phân chia thực lực, hiện giờ tán tu Cửu châu chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Đại Thừa.
Vạn Mộc Xuân truyền âm nói: “Đan tu Phân Thần?”
Cố Thanh Miên nhếch miệng cười: “Sao được vậy, sư phó cho.”
Hai người vốn chỉ giao lưu vài câu ngắn ngủi, tay Cố Thanh Miên lại không ngừng nghỉ, hoàn toàn dẫn thông hết dược lực.

Lão tiều phu giật mình, hỗn loạn trong mắt dần biến mất, trở nên thanh tỉnh hơn.

Nhưng câu đầu tiên khi tỉnh lại vẫn là hỏi: “Thành chưa?”
Cảnh Đức vui mừng ôm chầm lấy Cảnh Thừa.

Cố Thanh Miên quay đầu nhìn bao đồ vật kia.

Đó là một cái chén sứ, đáy chén như nứt lại như không, hình thành những đường vân uốn lượn nhỏ bé.

Nói đến thì kỳ lạ thật, những đường vân thô thiển này lại tựa như một đóa sen đang nở.
Đồng tử Cố Thanh Miên chợt co rút.
Y cầm cái chén lên: “Các ngươi là — Hạm Đạm Cảnh?”
Thiếu niên sửng sốt, lúc này ngay cả Vạn Mộc Xuân cũng nghe không rõ, ngược lại là lão nhân chợt ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc sợ hãi, run rẩy toàn thân: “Ngươi, ngươi hiểu?”
Cố Thanh Miên vuốt ve cái chén: “Hạm Đạm khởi, Hạm Đạm tạ, Hạm Đạm ngoài giếng gặp gỡ Hạm Đạm, Hạm Đạm đáy giếng từ biệt Hạm Đạm.” (khởi của bắt đầu, tạ của tạ ơn)
“Đây là sứ hoa sen nhỉ.”
Cảnh Đức vỗ lưng Cảnh Thừa, giúp lão thuận khí từng chút một.

Lão tiều phu cũng đã tỉnh táo lại, hai mắt như có như không ngó chăm chăm vào Cố Thanh Miên.
“Thật hiếm người còn nhớ tới sứ hoa sen, có người còn biết Hạm Đạm Cảnh.”
Đầu ngón tay Cố Thanh Miên tạm dừng rồi đáp: “Ta cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi.

Thật không ngờ được gặp ở đây.”
Lão tiều phu nở nụ cười ngốc nghếch, giọng khàn như ống vỡ.

Lão không nhìn Cố Thanh Miên nữa, chỉ mờ mịt ngắm cái chén trong tay y, lại nhìn Cảnh Đức gầy gò.
Cảnh Đức không khỏi hỏi: “Ông ơi, cái này gọi là sứ hoa sen sao? Vậy Hạm Đạm là gì, cái gì là giếng Hạm Đạm?” Hắn nghĩ nghĩ lại chỉ tới miệng giếng: “Cái này ạ?”
Cảnh Thừa lắc đầu, vốn lão đã đủ già, giờ lại càng già thêm vài phần.
“Hạm Đạm là hoa sen.

Hạm Đạm Cảnh là tộc họ.”
Lão nhìn xung quanh, kể lại quá khứ gia tộc: “Tổ tiên Cảnh gia chúng ta, vốn là cô nhi vô danh không họ, sống trong một cái giếng cạn ở ngoại ô, rồi sau đó –”
Lão run rẩy không phát ra khỏi miệng, được Cố Thanh Miên tiếp lời: “Rồi sau đó hắn bị triều đình chộp tới làm khuân vác.”
Cố Thanh Miên là người tu đạo, đương nhiên không quan tâm vương hầu tướng lĩnh trong thiên hạ, cũng chẳng kiêng kỵ: “Làm gốm sứ cho vương tộc.

Nhưng vị tổ tiên Cảnh gia này lại vô ý làm cháy một mẻ đồ sứ.”
Cảnh Thừa gật đầu, Cố Thanh Miên tiếp tục nói: “Đồn rằng chén sứ trắng trong suốt như ngọc, rực rỡ lấp lánh, là đồ sứ thượng phẩm, chỉ tiếc trong quá trình nung sứ có sơ suất mà đáy chén tạo thành những vết nứt nhỏ — không, không phải là vết nứt, đáy chén bóng loáng, nhưng trông cứ như nứt vỡ.” Cố Thanh Miên chạm vào đáy chén, cảm nhận được độ lõm của vết rạn.

Cái chén này quả thực “không thành”: “Lúc ấy đế vương bạo ngược, chính sách hà khắc hoành hành, chỉ chút sơ suất sẽ là mất mạng.

Tổ tiên Cảnh gia được ăn cả ngã về không, đập hết một nửa đồ sứ, chỉ giữ lại một cái, nói rằng đặc biệt nung để dâng lên, vết rạn dưới đáy là một đóa hoa sen.”
Cảnh Đức nào biết trong nhà có quá khứ như vậy, ngạc nhiên nói: “Rồi sau đó?”
“Rồi sau đó chó ngáp phải ruồi, sứ hoa sen ra đời.” Cố Thanh Miên rũ mắt nói: “Đế vương ban họ, Cảnh.”
“Và sứ hoa sen, cứ thế trở thành cống phẩm hiến đế vương, biểu tượng hoàng tộc.”
Đồ sứ làm ra có vết rạn mà chưa nứt là một tuyệt chiêu độc đáo, còn chưa kể đó là vân hoa sen, làm vô số lần nhiều nhất cũng chỉ được hai ba cái, cứ thế sứ hoa sen trở thành bảo vật vô giá.

Cho dù là hoàng tộc, chỉ cần không được sủng ái thì cũng đừng hòng mà có.
Sứ hoa sen được Hoàng đế thích, Cảnh gia đương nhiên cũng từ đó một bước lên trời.
Cố Thanh Miên thấp giọng thở dài: “Ta may mắn được thấy sứ hoa sen.

Quả thật là vật vô cùng khéo léo.”
Ai ngờ lời này vừa nói ra lại như đất liền nổi sấm, chọc lão nhân gia ngẩng đầu bảo: “Không thể nào!”
Cố Thanh Miên khó hiểu, lão nhân gia cũng không ngừng, ngay cả kiêng kỵ cũng không thèm để ý.

“Tân hoàng lên ngôi, chỉ trích, chỉ trích —” lão nghiến răng, gân xanh dưới làn da đen gầy cũng nổi lên: “Sứ hoa sen là yêu vật.”
“Nói hắn muốn phái binh diệt trừ yêu quái, không nghĩ, không nghĩ.” Cảnh Thừa nói năng lộn xộn như bị điên: “Đâu nghĩ tới còn chưa làm gì, tiên hoàng đã bị yêu vật đoạt hồn, muốn ăn long mạch đô thành, làm cho thiên địa giận dữ, thần tiên giáng tam vị chân hỏa xuống, thiêu rụi hoàng cung.”
Cố Thanh Miên không nói được cảm giác trong lòng, chỉ nghe lão nhân tiếp tục kể: “Tiên hoàng không có hoàng tử công chúa, tân đế nói, hắn, đành phải đăng cơ kế vị.”
“Hạ lệnh, hạ —”
Lão không nói được nữa.
Đập nát tất cả sứ hoa sen, giết cả nhà Cảnh gia.

Thay đổi triều đại, từ đây có lý do “chính đáng”.
Băng thanh ngọc khiết, sứ hoa sen vết rạn thành sen, từ nay về sau, mai danh ẩn tích.

Mà Cảnh gia chưa truyền quá ba đời, phải chịu thảm sát huyết tẩy.

Cũng thiệt thòi Cảnh gia bình thường hay làm việc thiện, cứu người vô số, nên con trai trong nhà được một nông gia từng chịu ơn cứu trợ trộm ôm đi, nuôi như con ruột của mình, chờ ngày sau lớn rồi, cho biết thân thế.
Thế nhưng kỹ thuật tinh luyện sứ hoa sen, cứ thế thất truyền.

Ngoài ra, triều đình mới chèn ép, triều đình cũ diệt vong.
Tháng năm xuôi dòng, cho đến ngày nay, cuối cùng —
Lão nhân nghẹn ngào: “Không còn ai biết đến sứ hoa sen nữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui