Bởi vì phải nhận nhiệm vụ Thái tử giao, sau khi rời khỏi Đông cung, Thần Tử Thích lập tức đi thẳng đến cung Thái Chân.
Quốc sư đang thu dọn đồ đạc, nói đúng hơn, hắn đứng ở một bên, chỉ huy người khác dọn dẹp.
“Đó là bộ hải hồn tiêu không được gấp, phải cuộn tròn lại.”
“Cẩn thận một chút, đó là chén lưu ly rất dễ vỡ đấy.”
“Bình phong thì không cần, không thèm lấy.”
………..
Mà người bị hắn chỉ huy thì vội trước vội sau, bao gồm Lam Sơn Vũ mặc hoa phục váy dài.
“Tổ tông ơi, ngài có thể nói ít đi hai câu được không.” Lam Sơn Vũ cầm cái hộp nhỏ mà Quốc sư hay cất mấy thứ đồ hay ho tinh xảo.
Bên trong có hoa sen bện bằng tơ bạc, dạ minh châu xâu thành vòng, vòng tay nạm ngọc bích…..
Quốc sư nhìn hắn, nói thản nhiên: “Không thể.”
“………” Lam Sơn Vũ ngậm chặt miệng, nhận mệnh tiếp tục dọn đồ.
Lúc Thần Tử Thích tiến vào, cảm giác cung Thái Chân sắp bị tháo dỡ vậy, cả mấy cây long trảo hòe đều bị đào hết lên, càng đừng bàn đến bàn nhỏ ghế đẩu bằng thanh ngọc trong thủy tạ, đều đã được bọc vải sẵn sàng cất lên xe.
“Cây này cũng muốn lấy sao?” Thần Tử Thích bội phục Quốc sư, nghĩ đợi đến khi cậu đến đất phong, cũng phải cầm sạch sành sanh đi mới được.
“Nam Khách Nghi Tung Trận, không lấy thì để nhốt ai?” Quốc sư khẽ cười.
“Ta quên mất tiêu.” Thần Tử Thích vỗ ót, nhớ ra, bốn mươi chín cây long trảo hòe chính là ngũ hành bát quái trận Nam Khách Nghi Tung.
Mấy năm nay cậu đã đi quen rồi, chẳng còn nhớ đến chuyện này nữa.
Nhấc chân đi vào trong, chợt nghe thấy tiếng Lam Sơn Vũ kêu một tiếng.
“Dừng chân!” Một bóng màu lam hiện lên, nhanh chóng nhặt lấy cái chuông sắp bị chân Thần Tử Thích giẫm nát.
Thần Tử Thích đành lùi chân lại, đứng ở ngoài cửa.
Lam Sơn Vũ nhặt chiếc chuông lên, thở phào một hơi, cọ cọ vào áo, cất kĩ vào ống tay, cười tủm tỉm nói: “Sao điện hạ đến đây thế?”
“Nghe nói Quốc sư sắp đi, ta đến xem thử.” Nếu Lam Sơn Vũ đã ở đây, vậy có thể hỏi tin tức Đan Y rồi.
Chẳng qua nếu hỏi thẳng Quy Vân cung có chuyện xảy ra thì thật không ổn, Thần tử Thích nghĩ một lát, hỏi cái khác trước tiên, “Đan Y năm nay sao vẫn chưa tới?”
“Đây là quyết định của chủ thượng, thuộc hạ cũng không biết,” Lam Sơn Vũ lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lấy một cái Khổng Tước Linh màu xanh ngọc từ trong tay áo ra, “Điện hạ đến đúng lúc lắm, ngài cầm lấy cái Khổng Tước Linh này đi.
Quy Vân cung có chút chuyện, thuộc hạ không thể thoát ra, ba tháng tiếp sẽ không ở trong kinh đâu.”
Thần Tử Thích nhìn chiếc Khổng Tước Linh trong tay, mặc dù nó rực rỡ có giá trị đấy, nhưng ngặt nỗi không phải phi tiêu, cũng chẳng phải lệnh bài, mà chỉ là một chiếc lông chim to bằng bàn tay.
Cái thứ đồ này gặp chỗ nào cũng được, thật sự có thể coi là tín vật sao?
Nhưng mà, Lam Sơn Vũ đã nói, đây là lệnh bài đẳng cấp nhất của Khổng Tước lâu.
Thịnh tình khó chối từ, Thần Tử Thích vẫn cất kĩ chiếc lông chim kia, ngẫm kĩ lý do thoái thác của Lam Sơn Vũ, sắc mặt có chút nặng nề: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chuyện Lam Sơn Vũ phải đích thân làm, chắc chắn là chuyện cực kì khó giải quyết.
“Điện hạ không cần lo lắng, thiếu chủ rất khỏe mạnh.” Lam Sơn Vũ đột nhiên tốt bụng, nói một câu như vậy.
“Nơi này lộn xộn, điện hạ nếu muốn tiễn đưa Khinh Hàn, vậy ngày mai nhớ đến đài Chương Hoa.”
Quốc Sư từ chức, phải đến tế cáo với Thần Minh tại đài Chương Hoa.
Thân thể Hoàng đế không khỏe, để Thái tử đến tiễn thay, đại thần trong triều với hoàng tử nhỏ tuổi cũng đi theo.
“Tối qua đệ đi cung Thái Chân, Quốc sư nói sao?” Thái tử nhỏ giọng hỏi Thần Tử Thích ở bên cạnh.
Thần Tử Thích thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, ở đây không tiện lên tiếng.
Thái tử hiểu rõ, cười lạnh nói: “Thôi, tự hắn muốn tìm đường chết thì thôi, cô cũng không cản hắn nữa.” Lam gia không đưa Quốc sư mới đến, nghĩa là Phượng Vương không chọn ra Quốc sư, Lam Giang Tuyết đáng nhẽ phải tiếp tục ở lại.
Nội bộ Quy Vân cung đang rung chuyển, giờ mà trở về, nhất định không được cái gì tốt.
Hôm nay Quốc sư mặc một bộ xiêm y cực kì hoa lệ, vạt áo dài ba thước phủ xuống đất, vân văn thêu phức tạp đầy trên sa y khoác ngoài.
Mũ quan thêu chỉ bạc tinh xảo đặc sắc, nạm chín hạ trân châu có kích thước bằng hạt sen.
Dây bạc mảnh nhỏ như tơ hợp thành sợi hai tua rua dài, rủ từ hai bên sườn, dọc theo mái tóc đen dài uốn lượn xuống.
Thời gian bao giờ cũng ưu đãi với mỹ nhân, qua nhiều năm như vậy, khuôn mặt thanh lãnh tuấn tú của Quốc sư vậy mà không hề thay đổi, vẫn là dáng dấp năm đó Thần Tử Thích gặp khi vào cung.
Nghi lễ chấm dứt, Lam Khinh Hàn không còn là Quốc sư nói lời từ biệt với Thái tử, Thái tử cười nói: “Khinh Hàn tiên sinh bảo trọng, đây là chút tâm ý của hoàng gia, mong tiên sinh đừng khách sáo.” Dứt lời, tặng một tráp vàng bạc tượng trưng cho lễ vật của hoàng thất.
Lam Khinh Hàn nhận lấy, khẽ nói cảm tạ.
“Hắn ta cứ về thế này, sợ là đã không còn địa vị như trước nữa.” Cửu hoàng tử nói nhỏ với Bát hoàng tử.
Thái tử nghe thấy câu này, chỉ cười không nói.
Giữa lúc nói chuyện, một đám mây trắng bay từ chân trời đến, nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải mây, mà là một nhuyễn kiệu có đỉnh màu trắng, được bốn kiệu phu mặc đồ trăng nâng đi, lướt gió đến.
Thanh Vân Phù Dao công, bất kể nhìn bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy thật không thể tin được.
Người dẫn kiệu đến, vẫn là Lam Sơn Vũ mặc một bộ áo xanh, sau khi thong dong xuống đất, nắm ngọc cốt phiến trong tay, chắp tay chào với mọi người.
“Lam lâu chủ, sao đích thân đến thế?” Thái tử hơi bất ngờ, nói chính ra bây giờ Lam Khinh Hàn không có chức vị, để Lam Sơn Vũ là lâu chủ Khổng Tước Linh cao nhất trong mười hai Kim Linh tới đón người liệu có đang tự hạ thấp địa vị bản thân không đây?
Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm nói: “Thần đến đón quan trên của thần.”
Vừa dứt lời, bốn kiệu phu đều đông loạt quỳ xuống hành lễ, Lam Sơn Vũ cũng xoay người theo: “Thuộc hạ cung nghênh Bạch Vân Sử hồi cung.”
Bạch Vân Sử……Thái tử có chút đờ đẫn.
Dưới Quy Vân cung có mười hai lâu, trên mười hai lâu, có hai chức Bạch Vân Sử và Ô Vân Sử, quản lý mười hai lâu, trực tiếp nhận lệnh từ cung chủ.
Thần Tử Thích mím môi nén cười, đây đâu phải cáo lão hồi hương, rõ ràng là tấn chức mới đúng.Chương này ngắn bất ngờ ~.