Chú ý: Đây là chương thứ hai trong ngày.
Lý Vu Hàn nhìn thấy Thường Nga, đầu tiên là sững sờ một chút, rồi sau đó đứng dậy, giơ tay hành lễ: “Vị cô nương này…..”
“Phi, ai là cô nương.” Thường Nga nhướn lông mày, nhìn nhìn nam nhân đang kéo A Mộc, thân hình thon dài, ngũ quan tuấn lãng, giữa mi gian có rãnh sâu, sau khi trông thấy nàng, thần sắc có chút mất tự nhiên.
Vừa nhìn đã biết là người say mê võ học, không hỏi sự đời, lão lưu manh có chấp niệm dang dở…..
Lý Vu Hàn bị nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào, ngoảnh đầu nhìn về phía Thần Tử Thích cầu cứu.
Thần Tử Thích đứng dậy giới thiệu: “Đây là mẫu thân của Bản vương, Nguyệt thái phi.” Vì Thần Tử Thích có giao tình với Hoàng đế, sau khi Chính Long đế qui tiên, Thiên Đức đế đã phong Thường Nga làm thái phi.
“Cữu cữu, đây là mẫu thân.” A Mộc hơi hưng phấn nói, chạy qua kéo Thường Nga lại.
“Thì ra là thái phi nương nương, tại hạ thất lễ rồi,” Lý Vu Hàn chắp tay hành lễ, “Tại hạ là cữu cữu của A Mộc, Lý Vu Hàn.”
Nghe thấy xưng hô “mẫu thân” này, Lý Vu Hàn có chút bất ngờ, vốn tưởng A Mộc có quan hệ tốt với Thần Tử Thích, nên mới theo cùng đến đất phong, mà đâu ngờ vì nhận Nguyệt thái phi là mẫu thân.
Cữu cữu……Thường Nga nhíu mi, xách A Mộc đi qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Hắn thật là cữu cữu của con?”
“Dạ.” A Mộc thành thật gật đầu.
“Có phải hắn đến đưa con đi không?” Thường Nga ngoảnh đầu liếc xéo Lý Vu Hàn, che người nói nhỏ, vẫn chưa đợi A Mộc trả lời, đã bắt đầu mắng, “Đồ không lương tâm, thấy cữu cữu rồi nên không cần nương nữa có phải không? Lão nương nuôi con bảy năm trời, té ra là nuôi con hộ người khác!”
“Không phải!” A Mộc lắc mạnh đầu, “Con không đi với cữu cữu đâu.”
Đan Y chui ra khỏi vạt áo, quan sát Lý Vu Hàn.
Người này nội lực rất cao, cuộc đối thoại của hai mẫu tử kia, hắn ta hẳn nghe rất rõ ràng, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười.
Thần Tử Thích cũng nghĩ đến điểm này, lén liếc nét mặt Lý Vu Hàn một cái, quả thật có chút lúng túng.
Ho nhẹ một tiếng, nói: “Việc này kể ra cũng dài dòng, A Mộc ba tuổi tiến cung, những cung nhân đó khắt khe với đệ ấy, không cho ăn no, bé mập ban đầu bị gầy đến chỉ còn xương không…..”
Dặm mắm dặm muối kể chuyện quá khứ, vào trong miệng của Thần Tử Thích, A Mộc là đứa bé không ai chăm sóc quả thật cực kì bi thảm.
Nghe mà thương tâm, nhìn mà lệ rơi ào ạt.
Vì để A Mộc qua đây sống, hắn trải qua bao gian khổ, mất bao công sức, mới có thể giúp mẫu thân thăng vị, sau đó mới có tư cách nuôi nấng một hoàng tử khác.
Để A Mộc nuôi bên người, nỗ lực vài năm, mới nuôi béo trở lại.
Thường Nga đang dạy bảo đứa út ngoảnh đầu lại, biết ngay rùa con nhà mình lại bắt đầu ba xạo, cũng mặc kệ, bản thân ung dung ngồi trên ghế chủ vị.
Lý Vu Hàn nghe mà vô cùng cảm động, đứng dậy hành toàn bộ lễ với Thường Nga: “Mấy năm qua may mắn có nhị vị chăm sóc, Lý mỗ vô cùng cảm tạ.”
“Thằng bé là con trai ta, ta nuôi nó là lẽ hiển nhiên, không cần ngươi tạ ơn.” Thường Nga túm A Mộc đang định nâng cữu cữu dậy, trừng mắt với cậu một cái.
A Mộc vò đầu, không biết phải làm sao.
“Ài, ngài đừng khách khí thế chứ.” Thần Tử Thích chớp thời cơ tiến lên đỡ Lý Vu Hàn.
“Vẫn còn chưa cảm tạ Vương gia.” Lý Vu Hàn khách khí nói.
“Ngài là cữu cữu của A Mộc, vậy cũng là cữu cữu của ta, sau này cứ gọi ta là Tử Thích đi.” Thần Tử Thích thuận thế trực tiếp nhận thân thích, nói ba xạo liền nhận được một cữu cữu.
“Được.” Cữu cữu Lý gia có chút mừng rỡ.
“Cữu cữu, ngồi xuống đi,” Thần Tử Thích cực kì thuận miệng gọi tiếng cữu cữu, “Hôm trước trông thấy một đám người Lư Sơn phái trong miếu thổ địa, bọn họ đều là đệ tử của cữu sao?”
“Là đệ tử của sư huynh cữu.” Lý Vu Hàn ôn hòa nói, hắn là đệ tử nhỏ nhất của chưởng môn Lư Sơn phái, nhập môn bảy năm, vẫn chưa thu đồ đệ.
Thần Tử Thích tiện thể tán gẫu hỏi chuyện của Tố Tâm tông.
Hóa ra, vài đệ tử của Trường Kiếm môn trông thấy nữ đệ xinh đẹp của Tố Tâm tông trong tửu lâu, nên mở miệng trêu đùa vài câu, vừa vặn bị Triệu Tố Nhu đến muộn nghe thấy.
Triệu Tố Nhu là người không dung được một hạt cát, không nói lời nào đã ra tay giết chết hai người.
Điều tra nguyên nhân chuyện này, kể ra hai bên đều có lỗi.
Triệu Tố Nhu là trưởng bối, ra tay dạy dỗ vãn bối cũng không sai, nhưng mà đã làm quá, giết chết mạng người.
Cuối cùng Lư Sơn phái đứng ra hòa giải, Tố Tâm tông phải bồi thường một vạn hai lượng bạc trong Trường Kiếm môn, chuyện coi như mới kết thúc êm đẹp.
“Ố, vẫn lừa được tiền á?” Mắt Thần Tử Thích lóe sáng, không ngờ phân tranh giang hồ, vẫn có thể dùng tiền giải quyết, nhất thời tim đập thình thịch, sớm biết vậy đã không chuồn đi rồi, vừa có thể nhận cữu cữu ngay tại chỗ, vừa bảo cữu cữu làm chủ, bắt Tố Tâm tông đền chút tiền cho hắn.
Lý Vu Hàn mím môi cười khẽ.
Hàn huyên đến giờ ngọ, Thần Tử Thích với cữu cữu mới toe đã bàn bạc xong, qua mấy ngày nữa sẽ theo Lý Vu Hàn đến Lư Sơn phái tiếp kiến chưởng môn Lư Sơn.
Về phần vấn đề của A Mộc, Thường Nga quyết không nhường nhịn.
“Không nói đến tính cách đánh một cách thả một cái rắm, nó cũng không học võ được, đi theo ngươi đi Lư sơn, chắc chắn sẽ bị bắt nạt,” Thường Nga đập mạnh lên bàn, “Ngươi nếu muốn thăm cháu ngoại trai, thì cứ đến vương phủ mà thăm, ta sẽ không cản, nhưng mà muốn dẫn đi, đừng nói vào cửa, đến cửa sổ cũng không có đâu!”
A Mộc được Thường Nga bảo vệ sau lưng, trong lòng vô cùng vui sướng.
Bởi vì Thường Nga hay nhắc đến chuyện cữu cữu, cậu luôn lo lắng ngày nào đó cữu cữu tìm đến cửa, mẫu thân sẽ thả cậu cho cữu cữu nuôi, nào ngờ, mình cũng giống ca ca, đều được mẫu thân che chở.
“Hoàn thúc từng nói, căn cốt của con không thể luyện võ.” A Mộc mềm dẻo mở miệng, “Con, con muốn đi theo mẫu thân.”
Lý Vu Hàn thở dài một hơi: “Cũng được.”
Thần Tử Thích đích thân tiễn vị cữu cữu mới ra khỏi cửa, trước cửa có rất nhiều người đều trông thấy một màn này.
Ba điệp kiếm tuệ của Lư Sơn phái rất dễ phân biệt, ngay ngày hôm đó tin tức này đã truyền đến tai phủ doãn.
Phủ doãn xuất thân từ Kiếm Minh, tự nhiên có nghe đến danh hào của Lý Vu Hàn.
Thiên tài đời này của Lư Sơn phái, đồ đệ chưởng môn Lư Sơn xem trọng nhất của hiện tại.
Vốn tưởng vị phiên vương này không có núi dựa vững chắc nào, thế mà đâu ngờ có quan hệ với người chạm nóng bỏng tay của Lư Sơn phái này.
“Tiểu nhân có nghe, Giản vương gọi hắn là cữu cữu.” Người báo tin nói vậy.
Phủ doãn ngồi không yên, lại mang theo lễ vật đến vương phủ.
Lần này, Thần Tử Thích không còn nóng vội gặp gã nữa, mà để người chờ ở tiền thính, còn bản thân lại chơi chim trong thư phòng.
“Thần gà à, ta thiếu tiền quá,” Thần Tử Thích giơ tay sờ lông đuôi của bé chim đỏ, “Cái lông đuôi này của ngươi, trông hơi giống Phượng Hoàng thần điểu đấy.”
Đan Y hất cái đầu nhỏ, bước một vòng trên bàn, kiêu ngạo khoe cọng lông chíp.
“Nếu mang đi bán chắc cũng được không ít tiền nhỉ.” Thần Tử Thích nắm cái lông phẩy nhanh ra đằng trước, hình như đang suy nghĩ có nên nhổ xuống bán kiếm tiền hay không.
Bé chim đỏ hoảng sợ kêu “chíp” một tiếng, tức tốc nhảy sang một bên, cố gắng giấu cái đuôi đi.
“Chim ngốc, chọc mi thôi.” Thần Tử Thích cười tươi chọc cái mông nó, cái con này coi cọng lông kia như bảo bối ý, lúc ôm vào ngực đi ngủ, vẫn còn vuốt ra đằng trước một lần, sợ chẳng may đè phải.
Nếu nhổ thật, chắc hắn không còn được Thần Minh quan tâm nữa luôn rồi.
Tùy tay mở quyển ‘Yêu thần tập’ ở bên cạnh qua, tìm được ghi chép liên quan đến Phượng Hoàng.
Trước đây hắn một mực cảm thấy Thần gà là một con gà con ăn mãi không lớn, nay nhìn mảnh lông đuôi kia, hoảng hốt hiểu ra, có lẽ nó là Thần điểu trong truyền thuyết.
Dù sao, điện Chương Hoa cung phụng Thần Long và Phượng Hoàng mà.
Trong sách có vẽ một bức thủy mặc về Phượng Hoàng, trên đỉnh có hai cọng lông, mọc dài có hình dạng mây bay theo gió, lông đuôi nhỏ dài, linh nhãn giống Khổng Tước, gốc lông có lông mao ngắn gọn chỉnh tề, tinh xảo hơn rất nhiều so với lông đuôi Khổng tước.
Lại nhìn tiếp ghi chép về Phượng Hoàng, ngón tay thon dài trắng nõn, khẽ dừng một chút trên một hàng chữ
“Phượng Hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng, không phải gạo trúc thì không ăn.”
Ngô đồng, gạo trúc…..Trong mắt hiện lên hình ảnh Đan Y sống trong rừng cây ngô đồng, chỉ ăn gạo trúc.
Một suy nghĩ vớ vẩn đột nhiên lóe lên trong đầu.
“Vương gia, phủ doãn đại nhân đã chờ rất lâu rồi ạ.” Phúc Hỉ đi đến nhắc nhở thời gian.
Thần Tử Thích buông quyển sách trong tay xuống, quơ bé chim đỏ nhét vào trong áo, hất cằm, thần sắc ngạo mạn đi đến tiền thính.
Phủ doãn đã chờ hơn một canh giờ, đi qua đi lại trong tiền thính, nôn nóng không yên.
Không lường được thái độ lần trước của mình đã làm Vương gia tức giận, lần này nhất định phải bù lại một phen.
“Tằng đại nhân đợi đã lâu.” Thần Tử Thích không hề để ý nói, ngồi xuống chủ vị.
Nha hoàn tiến lên rót trà, ung dung uống một ngụm, buông cốc cạch xuống, tựa như ghét bỏ nước trà, lại như không kiên nhẫn với người trước mắt.
Trái tim của phủ doãn Tằng Sơn cũng cạch một tiếng theo tiếng cốc trà này, dè dặt nói: “Vương gia không thích trà này sao, hạ quan có tặng trà long tỉnh trước vụ mưa đến, ngài thử một chút nhé.” Nói xong, bèn trình lễ hạp lên, trong đó có bảy tám hộp to nhỏ, cũng không rõ để thứ gì.
Thần Tử Thích chẳng thèm nhìn, mí mắt cụp xuống, nhớ lại những thứ trước kia Nhị hoàng tử dạy hắn.
Muốn châm biếm quan viên cấp dưới, thì phải lôi chuyện họ để ý nhất ra.
“Bổn vương mới đến, rất nhiều điều không rõ, phải mời cữu cữu đến dậy mới hiểu.
Vấn đề lớn nhất của thành Kiếm Dương này, không việc gì khác ngoài chuyện phân tranh giữa Trường Kiếm môn và Đoản Kiếm môn.
Nếu sau này để Bản vương quản, những chuyện kia tất phải do Bản vương làm chủ.” Nói tới đây khẽ dừng một chút, Thần Tử Thích lại bưng cốc trà lên, chậm rãi uống một hớp, “Bản vương có chút giao tình với Cát Hồng của Trường Kiếm môn, hắn đã cam đoan với Bản vương, chỉ cần để sư đệ hắn lên chức phủ doãn, phân tranh giữa Trường Đoản Kiếm môn sẽ được bình ổn.”
Cát Hồng, đó là đệ tử thủ lĩnh Trường Kiếm môn đối đầu với Tố Tâm tông ngày ấy trong miếu thổ địa.
Phủ doãn nghe vậy, nhất thời đầu ra đầy mồ hôi lạnh, lấy một tập ngân phiếu trong tay áo ra biếu cho Thần Tử Thích: “Vương gia minh giám, lần trước Trường Kiếm môn cũng đã làm chức vị phủ doãn này, kết quả vẫn vậy thôi ạ.
Chuyện này còn phải dựa vào Vương gia anh minh thần võ, suy nghĩ quyết đoán giải quyết.
Chỉ cần ngài lên tiếng, dù có phải đầu rơi máu chảy hạ quan cũng sẽ làm xong xuôi gọn gàng cho ngài.”
Thần Tử Thích lạnh mặt, nhận lấy ngân phiếu đặt sang một bên: “Đầu tiên cần phòng thủ tốt thành đi đã, miễn cho người khác chê cười.”
“Dạ dạ!” Tằng Sơn lập tức mừng rỡ, ngàn ân vạn tạ chắp tay thi lễ với Thần Tử Thích.
Sau khi trở về, vội vàng chỉnh đốn phòng thủ của Kiếm Dương, vì thế thành Kiếm Dương rốt cuộc cũng đã có thủ vệ canh gác.
Phủ doãn đi rồi, Thần Tử Thích lập tức cầm ngân phiếu ra đếm, tám ngàn hai không nhiều không ít.
Chút tiền này, thực ra có thể giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt cho hắn, ít nhất duy trì chi tiêu trong phủ sẽ không thành vấn đề.
Nhưng muốn để đất phong giàu có đông đúc, vẫn phải nuôi chút binh mã, song còn quá xa vời.
Thần Tử Thích nghĩ một lát, sau đó gửi cho Hoàng đế với Nhị hoàng huynh mỗi người một phong thư.
Không có ý gì khác, ngoài chuyện vay tiền.
Chẳng qua, mặc dù hai người kia chắc chắn sẽ cho, nhưng nhanh nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể lấy được.
Gần ngay trước mắt vẫn phải dùng tiền chiêu đãi đệ tử Lư Sơn phái, rồi cả tặng lễ cho chưởng môn Lư Sơn.
Nước xa không cứu được cơn khát gần, Thần Tử Thích nhìn Ô Bất Kiến với Đồ Bất Hiện đang ngồi xổm ném tuyết trong viện, quyết định đi mượn của Đan Y trước.
Sờ soạng bé chim đỏ đang ngủ lăn quay trong ngực, Thần Tử Thích bất chợt nhớ ra, mấy năm qua, hắn vẫn một mực muốn Đan Y nhìn thấy Thần gà, mà chẳng lần nào gặp được, bây giờ rốt cuộc đã có cơ hội rồi!
Nói đi liền đi, thương thế Hắc Đản vừa mới biến chuyển tốt, cũng muốn quay về Lộ thành, vì thế có thể tiện đường đưa đi luôn.
“Ca lại đi Quy Vân cung làm gì thế?” Thần Tử Mặc hỏi.
“Cho Đan Y xem chim của ta.” Thần Tử Thích đắc ý nói.
“Hả?”Tiểu kịch trường
Thích Thích: Lại đây cho ngươi xem thứ hay ho này.
Chim tiểu công: Cái rì?
Thích Thích: Chim đó nha.
Chim tiểu công: (/⊙/v/⊙/) Đi……đi vào phòng ta xem đi.
Thích Thích: Vào phòng làm gì, ở đây cũng xem được mà.
Chim tiểu công: Ở đây không tiện lắm đâu.
Thích Thích:???
=)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))0 Xem chim đê ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
P.s: Chương này dài vờ lờ =.=.