[1] Gốc là [Bạt điểu vô tình/拔屌无情]: nghĩa là sau khi "ăn kiền mạt tận [吃干抹净] con người ta rồi quay lưng bỏ đi.
Edit+beta: Team Đậu Xanh
*
Nguyễn Tình cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh tinh dịch rơi xuống mặt nước.
Tí tách, tí tách.
Cũng như là âm thanh cõi lòng cô tan nát.
Trong không khí nóng bỏng đầy dục vọng, ngực của cô vẫn luôn bị một bàn tay vô hình gắt gao bắt lấy, đè ép nặng xuống, đau đến mức khó thở.
Sắc mặt hồng hào ban đầu nháy mắt trở nên tái nhợt, hai chân do ngồi xổm quá lâu nên tê dại, dâm dịch từ hoa huyệt chảy ra cũng lạnh băng, dính trên da lại khó chịu như vậy.
Lâm Mặc Bạch cụp mắt, mắt đen sắc bén nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên mặt Nguyễn Tình, lại chưa từng dừng lại động tác trên tay.
Đem côn thịt đã phát tiết trở lại quần lót, gài cúc quần tây bị Nguyễn Tình mở ra, rồi sửa sang lại vạt áo sơ mi.
Sau đó, một tay đẩy cửa toilet, nhanh chóng rời đi.
Bóng dáng cao lớn, tây trang chỉnh chu, sắc mặt lạnh nhạt.
Ở trên người anh, một chút cũng không nhìn thấy dấu vết tình dục lưu lại, thật đúng là bạt điểu vô tình.
Nếu không phải anh đo ra từ toilet nữ, chắc chắn không ai nghĩ đến, một phút trước bên chân anh còn có một cô gái, tiểu huyệt ướt át khẩu giao cho anh.
Thịch thịch thịch, tiếng chân đều đặn khi rời đi của Lâm Mặc Bạch vang lên.
Phanh một tiếng, cửa bên ngoài lập tức bị đóng lại, lúc này Nguyễn Tình mới phục hồi tinh thần, nhìn bốn phía trống rỗng, rốt cuộc cũng tin Lâm Mặc Bạch thật sự đã rời đi rồi.
Đáy mắt cô đầy nước, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra.
Nhưng cũng chính vào lúc này, cô cố chấp giương khoé môi lên, run rẩy lộ ra một nụ cười.
Nguyễn Tình - cô năm đó rời đi so với Lâm Mặc Bạch bây giờ, càng tuyệt tình hơn nhiều.
Cho đến hôm nay, Lâm Mặc Bạch còn để cho cô ở bên chân anh, ngậm lấy côn thịt anh, cô hẳn nên cười mới đúng.
Hẳn là ! nên cười!
Từ ba ngày trước, tuy rằng đã phát tiết nhưng côn thịt vẫn sưng to, thế nên trở lại văn phòng Lâm Mặc Bạch không thoải mái, từ đầu đến cuối luôn nhíu mày, khí áp trầm thấp trên người thật lâu không tiêu tan, giám đốc nhân sự nói chuyện cùng anh cũng không dám nói lớn.
Khí áp trầm thấp cứ liên tục quanh quẩn bên người anh cho đến lúc hết giờ làm việc.
Lâm Mặc Bạch nhận được tin nhắn của bạn tốt nhiều năm Tần Phong gửi đến, có ba chữ, "Uống rượu không?"
Đây đã nói trúng tim đen của Lâm Mặc Bạch.
Anh nghĩ cùng không nghĩ lại, lập tức gửi lại hai chữ, "Chỗ cũ"
Anh so với Tần Phong lời ít ý nhiều, lạnh nhạt đến mức một dấu chấm câu cũng không thèm có, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Tần Phong mới chịu được tính tình này của anh, từ năm cấp ba đã bắt đầu chơi thân.
Mà cậu ta, cũng là người biết rất rõ giữa Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình đã xảy ra những chuyện gì.
Chỗ cũ của hai người là một quán bar cũ nát, chen chúc, âm nhạc đinh tai nhức óc, bán rượu mạnh giá rẻ, một chút cũng không xứng với thân phận hiện giờ của Lâm Mặc Bạch.
Tần Phong thích nơi này, Lâm Mặc Bạch đến đây vài lần, cũng dần dần thích, đặc biết là nhìn thấy những người trẻ tuổi trên sàn nhảy ra sức vặn vẹo thân thể, anh mới có cảm giác tồn tại.
Lâm Mặc Bạch vừa đi đến, lập tức thấy Tần Phong ngồi ở quầy bar, duỗi cánh tay ra gọi anh.
" Mặc Bạch, ở đây.
"
Tần Phong thân hình cao lớn tục khí, còn cao hơn Lâm Mặc Bạch một chút, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, ba cúc áo bên trên còn chưa đóng, lộ cơ ngực màu đồng, một thân hơi thở tiêu sái phong lưu, ở trong đám người đặc biệt chói mắt.
Lâm Mặc Bạch đi về phía cậu ta.
Hai người bọn họ, một người trầm ổn nội liễm, một người hành vi phóng khoáng, khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng lại là bạn tốt đã mười năm, người bình thường tuyệt đối không thể nghĩ ra được.
Lâm Mặc Bạch ngồi xuống, lạnh lùng nhìn lướt qua Tần Phong, sau đó nói với bartender muốn một chai Whisky không lạnh.
"Chậc, tức giận đến vậy sao?" Tần Phong tay chống cằm, trong ánh mắt mang theo hứng thú dạt dào, cười nhẹ, ngữ khí thoải mái mở miệng, "Nguyễn Tình đi tìm cậu?"
Lâm Mặc Bạch đột nhiên nhìn lên, trong mắt lửa giận bắn ra bốn phía, tay cầm chén rượu nổi lên gân xanh, hận không thể đánh cho Tần Phong đến không thể cười được nữa.
"Lại muốn đánh nhau với tôi?" Tần Phong không những không né tránh ánh mắt tức giận của Lâm Mặc Bạch mà miệng còn nở một nụ cười, "Tính ra, chúng ta cũng đã sáu năm không đánh nhau.
Tôi cũng thật là ngứa tay.
"
Lâm Mặc Bạch nghe vậy, kí ức sáu năm trước giấu ở trong đầu không muốn bị đụng tới, theo lời Tần Phong lại hiện ra.
Anh, Nguyễn Tình, Tần Phong đều là bạn học cấp ba.
Cuối năm lớp 12, Lâm Mặc Bạch và Nguyễn Tình ở bên nhau, một bên là thiếu niên oai phong, học giỏi, một người là người trầm tính, trong lớp luôn cúi đầu yên lặng.
Thế nhưng không hiểu vì sao lại lừa gạt thầy chủ nhiệm và gia đình, cùng nhau yêu đương.