Edit: Thương Vũ
Beta: Đậu Xanh
Mọi chuyện phát triển đến bước này, kế tiếp liền như nước chảy thành sông, củi khô bốc lửa.
Rõ ràng có phòng xa hoa để tùy ý tận hưởng, nhưng mà hai người vội vàng đi đến hành lang rồi dừng lại không muốn tiến thêm bước nữa, mũi chân đối diện với mũi chân, hai bàn chân đan vào nhau, như thế đứng ở lối vào phòng, đem không gian nhỏ hẹp, biến thành nơi đầy lửa dục.
Giống như sáu năm trước, bọn họ dựa vào nhau thật thân mật trong kho thể dục, tình cảm mãnh liệt không ngừng thiêu đốt.
Lâm Mặc Bạch nắm giữ hết thảy quyền chủ động, hôn môi, vuốt ve, xé rách quần áo...!Anh thậm chí lười cởi bỏ cúc áo của Nguyễn Tình mà là dùng lực cậy mạnh, lôi kéo vải dệt, mạnh mẽ kéo ra.
Cúc áo từ áo sơmi trên vải dệt rơi xuống, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ, nhưng cũng chẳng có gì quan trọng.
Ở ngay lúc này, ai cũng sẽ không đi để ý đến chi tiết nhỏ này.
Nếu không phải Nguyễn Tình phản ứng nhanh, cánh tay đem quần áo cởi xuống, chỉ sợ áo sơmi vải dệt cũng sẽ bị Lâm Mặc Bạch xé rách.
Người đàn ông nhiều năm bị tây trang nghiêm chỉnh gò bó, bây giờ lại không kiêng nể gì phát tiết thú tính sâu nhất trong đáy lòng mình.
Áo sơmi, ngay sau đó là váy...
Trên người Nguyễn Tình nhanh chóng chỉ còn lại quần áo lót, một thân da thịt trắng nõn như ngọc bại lộ ngoài không khí, để lại nội y, cũng không phải vì mong muốn trong lòng Lâm Mặc Bạch, mà là anh đem nó xem như công cụ dâm loạn để phát tiết tình cảm mãnh liệt.
Trong dục vọng, tình thú cũng là điều không thể thiếu.
Sau khi hôn môi, cánh môi ướt át không có lập tức rời đi, mà là nâng cằm Nguyễn Tình lên, theo chiếc cổ thon dài, một đường hôn xuống.
Còn nặng nề mà thành thục cắn mút ở chỗ cổ, trên xương quai xanh, thậm chí không tiếc dùng hàm răng nhẹ gặm.
"Ô ô...!ngứa..."
Nguyễn Tình hãm sâu trong tình dục, cũng nhịn không được bởi vì từng đợt đau đớn, tê dại mà hút không khí.
Lâm Mặc Bạch đối với điều này tương đối không vui, bàn tay mang theo tức giận, bang một tiếng tát ở trên mông cô, giọng nói khàn khàn, điệu bộ hung ác, " Tất cả đều là em tự chịu, không có tư cách kêu đau."
Ngay cả khi nói chuyện, anh cũng không có rời đi da thịt Nguyễn Tình một chút nào mà tiếp tục gặm cắn.
Khóe mắt Nguyễn Tình ửng đỏ, phân không rõ là khô nóng hay là chóp mũi chua xót, nhưng mà cô để ý đến lời nói của Lâm Mặc Bạch tuy rằng tàn nhẫn, nhưng là lực đạo, động tác hiển nhiên là nhẹ hơn.
Cứ như vậy vài phút, trên cổ Nguyễn Tình có thêm một cái dấu răng, trên xương quai xanh thêm vài dấu vết đỏ sậm.
Đôi mắt đen Lâm Mặc Bạch lướt qua, đáy mắt thấp thoáng một tia thoả mãn.
Tất cả hiển nhiên là anh cố tình.
Dấu vết trên xương quai xanh có thể sử dụng quần áo cao cổ, hoặc là khăn lụa che đi, nhưng trên cổ thì không thể dễ dàng như vậy.
Đây chính là anh - Lâm Mặc Bạch lưu lại dấu vết trên người Nguyễn Tình.
Bá đạo đánh dấu chủ quyền, có thể làm tất cả mọi người nhìn ra được.
Trong bất tri bất giác [1], ý nghĩ kia thổi bay lạnh nhạt trên mặt, sương lạnh hòa tan, khóe miệng nhếch lên, lại có một ý cười nhợt nhạt.
[1] Bất tri bất giác 不知不覺 Có hai nghĩa: 1) Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí.
2) Không có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong một thời gian
Dục vọng mãnh liệt cũng không dừng lại.
Anh một bên hôn đi xuống, bên kia đem ngực đang được vây lấy bởi nội y của Nguyễn Tình lấy ra.
Không có cởi bỏ áo ngực, thậm chí không có kéo xuống, chỉ là đem một bên vú tuyết trắng, mềm mại, tròn trịa lôi kéo ra bên ngoài, hơn phân nửa bầu thịt đều bại lộ ra không khí, núm vú xinh đẹp bị véo làm cho cứng rắn.
Giống như muốn đưa vào trong miệng Lâm Mặc Bạch.
"Em thật ra không gạt tôi, nơi này vẫn là giống như ban đầu." Ngón tay Lâm Mặc Bạch nhéo nhéo, vuốt ve đầu vú màu hồng nhạt, nói.
Nhưng là suy nghĩ tốt đẹp cũng chỉ là trong nháy mắt, anh cuối cùng vẫn là người đàn ông ác liệt, cố ý nhục nhã hỏi Nguyễn Tình, "Thời gian dài như vậy cũng chưa người nào sờ qua, em dâm đãng như thế, có thể nhẫn nhịn được sao?"
Nghe nói như vậy, trong lòng Nguyễn Tình cũng không phải không chua xót, nhưng là so sánh với lúc anh khinh thường, trào phúng thế này đã không có gì nghiêm trọng.
Cô một mặt hô hấp dồn dập, một mặt mở miệng đáp lại, "Không...!Không cần người khác sờ...!Chỉ cần anh...!A Bạch...!Chỉ cần anh..."
Nguyễn Tình thản nhiên nói lời trong đáy lòng, Lâm Mặc Bạch nghe được ngực một trận rung động.
Anh thậm chí ngừng lại ở câu nói này, hướng trên mặt Nguyễn Tình nhìn nhiều vài lần.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo bởi vì anh mà nhiễm lên dục vọng, có thể nhìn thấy sâu tận bên trong đôi mắt đen kia, ẩn chứa tình yêu vô hạn lại mãnh liệt đối với anh.
Yêu...
Nếu yêu anh, vì sao lại không một lời rời đi!
Trong lòng Lâm Mặc Bạch có rất nhiều câu hỏi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lòng bàn tay bắt lấy nơi tròn trịa, trầm giọng nói, "Nơi này chỉ có tôi có thể sờ, chính em cũng không được chạm vào, trừ phi tôi cho phép.
Có nghe hay không?"
"Nghe...!Nghe lời..." Nguyễn Tình thấp giọng trả lời, hô hấp dồn dập.
Không chỉ có phía trên đắm chìm trong cảm giác bị nắm lấy, xoa nắm mà phía dưới của cô cũng đã luân hãn từ lâu.
Lâm Mặc Bạch không động chạm đếm phía dưới tiểu huyệt, chỉ là duỗi chân vào giữa đôi chân dài của cô, nhưng từ đầu đến cuối chỉ dùng cơ bắp tinh tráng cọ xát bộ phận sinh dục vài cái rồi dừng lại.
Đũng quần bị côn thịt độn lên thành một khối giống như vũ khí công kích tốt nhất, cách một tầng quần tây cùng quần lót của cô mà cũng có thể cọ xát thật mạnh âm hộ bên ngoài, đem dâm dịch mà cô cố kìm nén trong tiểu huyệt kích thích chảy ra, dính ướt ở bên trong quần lót bằng vải dệt.
"A ——"
Nguyễn Tình vốn đang khe khẽ rên rỉ, đột nhiên run rẩy hét lên.
Cô bị ăn.
Cô bại lộ ở trong không khí, lại bởi vì Lâm Mặc Bạch xoa bóp khiến núm vú biến dạng, bỗng nhiên bị người đàn ông một ngụm ăn vào.
Anh thật tham lam, ăn không chỉ mỗi núm vú, mà còn xung quanh bầu vú tuyết trắng, nặng nề mà hút vào, dùng cánh môi gặm cắn, rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua, sau đó cuốn lấy núm vú không bỏ, như là muốn đem vật nhỏ cứng rắn này hút đến lớn hơn nữa càng tốt, cũng như là muốn gặm cắn nuốt xuống bụng.
Nguyễn Tình có thể cảm giác được vách thịt trong hoa huyệt đang siết lại, dâm dịch chảy ra càng nhiều, thân thể không còn chút sức lực càng thêm mềm mại, yếu ớt muốn ngã xuống, cuối cùng chỉ có thể ôm cổ Lâm Mặc Bạch, ngón tay thâm nhập vào trong tóc đen của anh, đầu ngón tay vuốt ve sợi tóc, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.
Nhưng động tác này của cô, dường như muốn ôm đầu Lâm Mặc Bạch không rời, chủ động đem núm vú đưa vào trong miệng của anh, vừa dâm mỹ lại phóng đãng.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai má lại càng ủng đỏ hơn.
Nhưng mà lúc này, cho dù anh có bảo cô buông tay, Nguyễn Tình cũng luyến tiếc không nỡ.
Nếu không, chi bằng ôm đến càng chặt hơn, vĩnh viễn sẽ không buông tay.