Đại học Quốc gia Thanh Hoa là ngôi trường hàng trăm năm tuổi với bề dày lịch sử huy hoàng đã đào tạo ra không ít nhân tài cho đất nước.
Thậm chí ở sân trường còn có viện bảo tàng đặc biệt lưu trữ một số văn kiện cùng đồ vật lịch sử, bao gồm ảnh chân dung của các cựu sinh viên xuất sắc.
Điều này giống hệt với những gì Nguyễn Tình đã nhìn thấy ngày hôm qua ở trường đại học P.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Mặc Bạch, họ đi tham quan viện bảo tàng trước.
Nguyễn Tình không khỏi ngỡ ngàng trước độ thần thánh của đại sảnh viện bảo tàng, trách không được có vô số học sinh hướng tới đại học Thanh Hoa, cũng không trách được mẹ của Lâm Mặc Bạch khi bà quyết tâm phải đưa anh vào đại học Thanh Hoa.
Bọn họ một đường đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, thong thả.
Nguyễn Tình xem lần lượt từng tấm ảnh, phía dưới tấm ảnh còn liệt kê thành tích của người trong ảnh, thậm chí có những chuyên ngành cô chưa từng nghe thấy, chỉ có thể cảm thán trong lòng.
Đi tới đi lui, bỗng tầm mắt cô bị hấp dẫn bởi tấm ảnh của một người đàn ông, nhìn đến xuất thần.
Lông mày, sống mũi, còn có khuôn mặt kia… Gần như là bản sao của Lâm Mặc Bạch, chỉ là ảnh chụp người đàn ông tầm 35,36 tuổi trông thành thục hơn so với Lâm Mặc Bạch, nhiều hơn một phần trí thức phong độ nhưng lại thiếu một phần nghiêm nghị của Lâm Mặc Bạch.
“A Bạch, người này hơi giống anh…” Nguyễn Tình không khỏi thốt lên, nhưng lúc di chuyển tầm mắt xuống, cô bỗng cứng họng lại khi nhìn thấy tên người đó.
Lâm…
Người đàn ông này cũng mang họ Lâm.
Đầu cô chợt hiện lên ý nghĩ, chẳng lẽ đây là người thân của Lâm Mặc Bạch, là ba Lâm Mặc Bạch?
Không đúng, ba Lâm vẫn đang hoạt động trong giới kinh doanh, thi thoảng còn xuất hiện trên báo tài chính kinh tế.