“A…” Nguyễn Tình đột nhiên nhắm mắt lại, thét chói tai, lông mi run rẩy, trên khuôn mặt ửng đỏ đầy thỏa mãn.
“Chặt quá…” Lâm Mặc Bạch cũng gầm nhẹ, môi mỏng mím chặt, dưới eo căng chặt.
Côn ŧɦịŧ thô to cắm sâu vào lỗ nhỏ chật hẹp của tiểu huyệt, từng tế bào bên trên côn ŧɦịŧ đều bị vách trong điên cuồng mút vào, khiến anh run rẩy không ngừng.
Không chỉ có như thế, còn có chất lỏng nóng hổi xối lên qυყ đầυ, thật giống như ngâm mình trong suối nước nóng, bốn phương tám hướng như có nước suối nóng bỏng đổ về.
Lâm Mặc Bạch lập tức mất khống chế, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Nguyễn Tình, eo bụng nhanh chóng đong đưa, lập tức bắt đầu đẩy đưa kịch kiệt.
Anh thật sự đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, lâu đến nổi không thể lại chờ thêm một giây đồng hồ nào nữa.
“A… Ưm ưm… A Bạch… Mạnh quá… A Bạch… Nhẹ chút…”
Thân thể trắng như tuyết của Nguyễn Tình lên xuống theo từng cú nhấp mạnh mẽ của Lâm Mặc Bạch, cô giống như kẹo dẻo vậy, có thể ấn xuống thật sâu, nhưng khi vừa buông tay, cô lại khôi phục lại bộ dáng đầy đặn mượt mà như ban đầu.
Cô trước giờ vẫn như thế, bộ ngực căng tròn như thế, cái mông nuột nà phía sau cũng như thế.
Tất cả đều bị nắm giữ trong bàn tay của Lâm Mặc Bạch, để anh chà đạp… chiếm hữu… bá đạo chi phối từng cử chỉ của cô, lưu lại dấu vết chỉ thuộc về anh.
Tiếng nước dính dính và tiếng thân thể va chạm vang lên không ngừng, toàn thân Lâm Mặc Bạch tràn ngập sức lực, từ bắt đầu đến bây giờ tốc độ vẫn chưa hề chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, như hận không thể nhét cả côn ŧɦịŧ và hai cái tinh hoàn đang đong đưa phía dưới đều vào tiểu huyệt của cô, vĩnh viễn chôn ở trong đó, không bao giờ lấy ra.
Thứ anh muốn chiếm hữu lúc này không chỉ có thân thể của Nguyễn Tình, mà còn có linh hồn của Nguyễn Tình, cùng nhau khiêu vũ với anh.
Đây mới chân chính là hợp hai thành một, thể xác và linh hồn hợp nhất.
“A Bạch… A… Huhu… Em không thể chịu đựng được nữa… A Bạch…” Nguyễn Tình ý loạn tình mê kêu lên.
Ngay cả khi cô có Lâm Mặc Bạch chống đỡ, nhưng cơ thể của cô càng ngày càng mềm nhũn, làm cô hận không thể biến thành một cục bông rơi trên mặt đất, hai tay không ngừng đong đưa làm cho cô đến bả vai Lâm Mặc Bạch cũng không ôm được, càng miễn bàn đến thân dưới vẫn luôn bị anh thọc vào rút ra thật mạnh.
Bắp đùi mỏi nhừ, ngón chân cuộn tròn, lắc qua lắc lại, Nguyễn Tình sớm đã không chịu được nữa.
“Gọi tôi là gì?” Lâm Mặc Bạch thở hổn hển, giống một dã thú gầm nhẹ ở bên tai Nguyễn Tình.
“A… Ưm … A Bạch… A…” Hoa huyệt của Nguyễn Tình lại bị nghiền áp thật mạnh, thân thể đều co rút, lại liều mạng suy nghĩ trong tình huống như vậy, “Ông… Ông xã… Ưm…”
Khi cô gọi ra một tiếng “ông xã” này thì gần như khóc lên.
Lâm Mặc Bạch lúc này mới vừa lòng, cánh tay anh dùng một chút lực, một tay ôm Nguyễn Tình lên.
“A…” Trong khoảnh khắc thân thể lơ lửng trên không trung, cả người Nguyễn Tình lại một lần căng chặt, kinh ngạc nên hoa huyệt không ngừng co rút lại, càng hút chặt hơn.
“Thả lỏng đi em!”
Lâm Mặc Bạch thấp giọng ra lệnh, không chỉ có giọng nói nặng nề bức người, đến động tác ra vào cũng không ngừng lại, hung hăng đâm vào tiểu huyệt chật hẹp hai cái, đồng thời đè Nguyễn Tình vào cánh cửa phòng vừa đóng lại.
“Ưm… Lạnh…” Tấm lưng trần trụi của Nguyễn Tình chạm vào cánh cửa, một xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, ngón chân co quắp lại.
“Làm thêm vài lần nữa sẽ nóng lên.
” Lâm Mặc Bạch tiến lại gần, nặng nề mà hôn lên môi lưỡi của cô, lại một lần nữa mút lấy nước bọt của cô.
Sau đó Nguyễn Tình bị đè trước cánh cửa, thân thể bị xỏ xuyên qua từng chút từng chút một, sức lực của Lâm Mặc Bạch lớn đến nổi làm cho cánh cửa dày vang lên tiếng “bang bang”.
Nếu lúc này đứng ở trên hành lang ngoài cửa, nói không chừng có người có thể nghe thấy tiếng vang kì quái.
Trận làʍ ŧìиɦ này, hung mãnh, kịch liệt, triền miên, Lâm Mặc Bạch từ đầu tới đuôi đều nhiệt huyết sôi trào, lại trực tiếp, thô bạo, bá đạo, anh chưa từng dùng qua nhiều phương thức tán tỉnh, đó là hành động nguyên thủy và thuần túy nhất.
Ham muốn du͙ƈ vọиɠ cuồn cuộn mà đến, đều cuốn lấy anh và Nguyễn Tình vào trong đó.
“A… A Bạch… Em… Em sắp…” Núi lửa trong thân thể của Nguyễn Tình sắp phun trào, tia lửa lóng lánh ở trong đầu.
Lâm Mặc Bạch chưa từng dừng động tác của anh, tiếp tục hung hăng mà ra vào, cứ như vậy đưa cô đến cao trào.
Ở một khắc kia, trong đầu Nguyễn Tình như nở rộ pháo hoa, sáng lạn vô cùng, trong thân thể dâng trào khí nóng, dường như phát ra cả dung nham, chảy xuôi xuống khắp người, mỗi một cái lỗ chân lông cũng không buông tha.
Cô cứ như vậy mà không ngừng run rẩy, đầu cô cứ mơ mơ màng màng, rồi lại có một cổ chất lỏng nóng bỏng bắn vào bên trong thân thể cô.
Lâm Mặc Bạch cũng đã cao trào.
Tiểu huyệt bị bắn vào một cổ tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt, bị bắn đến tràn đầy, lại sâu như vậy, gần như là bắn vào thẳng đáy huyệŧ của cô.
Cô run rẩy, co rút kịch liệt, rất lâu sau cũng không thể ổn định trở lại, ngón chân run lên, mỹ lệ mà lại yếu ớt.
Hai người đạt được cực khoái, cổ kề sát vào nhau, thân thể dính chặt, gắt gao mà ôm lấy nhau, đến cả hô hấp cũng phối hợp theo tiết tấu của nhau, lúc lên lúc xuống.
“Em ổn chứ?” Lâm Mặc Bạch ổn định lại trước, mắt đen nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ đầm đìa mồ hôi trước mắt, sau đó hôn lên mái tóc mềm mại của cô.
“…Ừm.
” Nguyễn Tình còn chưa có hoàn toàn ổn định trở lại, phản ứng mơ mơ màng màng.
“Thoải mái không em?” Bên môi Lâm Mặc Bạch là nụ cười sủng nịch, vừa hôn cô vừa thấp giọng hỏi cô.
“…Thoải mái.
Giống như… giống như muốn bay lên vậy…” Thân thể của cô vẫn mềm như bông, giống như đang lơ lửng ở trên không trung vậy.
“Có muốn làm một lần nữa không?” Thân dưới của Lâm Mặc Bạch chuyển động, nhẹ nhàng cọ xát.
“Anh… Nhanh quá… Ưm…” Nguyễn Tình lập tức cảm giác được tiểu huyệt bị một vật lớn cọ xát, tuy rằng không lớn như vừa rồi, nhưng chắc chắn cũng không phải nhỏ.
Lúc này mới kết thúc được bao lâu đâu, Lâm Mặc Bạch sao lại cứng lên nữa rồi.
“Nhanh? Đây không phải là câu nói mà đàn ông muốn nghe được ở trên giường.
”
“Nhanh” trong miệng Lâm Mặc Bạch không giống với “nhanh” trong miệng Nguyễn Tình, nhưng anh thích sự ngạc nhiên trong mắt cô, lòng tự tôn của đàn ông của anh được thỏa mãn.
Anh phủ cơ thể xuống, mắt đôi mắt, miệng đối miệng với Nguyễn Tình, cánh môi cọ xát lại nói một lần nữa, “Muốn làm một lần nữa không?”
Ánh mắt câu dẫn kia, giọng nói trầm thấp kia, còn có khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt, trái tim Nguyễn Tình lại loạn nhịp.
“Muốn…” Cô nức nở, ánh mắt lóe lên khát vọng.
“Nếu muốn thì tự em làm đi.
” Lâm Mặc Bạch cười khẽ, ôm Nguyễn Tình đi đến chiếc giường mềm mại, nói, “Hiện tại là lúc để em thực hiện lời hứa.
”
Về… Cái hiệp ước cắt đất đền tiền kia.