Lâm Mặc Bạch nửa nằm nửa ngồi trên giường, phía sau lưng dựa vào đầu giường, hai chân duỗi thẳng mở rộng, vẻ mặt suиɠ sướиɠ nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Người phụ nữ trần trụi trắng như tuyết quỳ gối giữa hai chân anh, thân thể phủ xuống, cặp vú lớn trắng nõn cũng tự nhiên mà buông xuống, từ bầu ngực no đủ trở nên mềm mại như nước, trên núʍ ѵú đỏ tươi lóe lên ánh nước, là nước bọt anh vừa mới hút.
Cô hạ người càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp… Tóc đen xõa tung rơi trên tấm lưng trắng nõn, lại bị gạt ra sau tai, lộ ra khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, áp sát giữa háng của anh.
Thẳng tắp đứng thẳng, bên dưới là chùm lông đen sì, mặt trên là qυყ đầυ cực lớn, xung quanh nổi đầy gân, vật nam tính hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lập tức ập thẳng vào mặt cô.
So với hạ thân khí thế bức người, vẻ mặt Lâm Mặc Bạch rất nhàn nhã, không nhanh không chậm nhắc nhở cô gái trước mặt, “Có nhớ em nói gì trên taxi không?”
Nguyễn Tình đỏ mặt, môi đỏ mím chặt, cách côn ŧɦịŧ gần như vậy, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng, ngượng ngùng không chịu nổi, nơi nào còn tâm tư trả lời câu hỏi của Lâm Mặc Bạch.
Cô không nhớ cũng không sao, nhưng Lâm Mặc Bạch thì nhớ rất rành mạch, không tốn bao nhiêu công sức để nói ra.
“Em nói, ‘muốn ăn côn ŧɦịŧ của A Bạch, giống như ăn kẹo que, từ từ liếm…’.
” Lâm Mặc Bạch nói xong, tặng cho Nguyễn Tình một ánh mắt cổ vũ, trong lòng âm thầm mong chờ động tác của Nguyễn Tình.
Dù sao Nguyễn Tình cũng không phản cảm với việc khẩu giao, hơn nữa cô cũng si mê người đàn ông Lâm Mặc Bạch này, cũng si mê côn ŧɦịŧ xinh đẹp của anh, yêu sâu sắc một người còn có việc gì không thể làm.
Nhưng bây giờ đang là thời điểm trời sáng nhất, ánh mặt trời chiếu sáng đầy đất, đồng thời cũng chiếu lên thân thể trắng như tuyết của cô, lóe lên tia sáng chói mắt.
Làm cô không còn chỗ nào che dấu, tuyên dâʍ giữa ban ngày ban mặt.
Mặt khác, cô và Lâm Mặc Bạch vừa mới làm xong, trên côn ŧɦịŧ của anh vẫn còn dâʍ ŧɦủy̠ của cô, từ qυყ đầυ tới tinh hoàn ướt dầm dề một mảng, hơi thở dâʍ mĩ tỏa khắp bốn phía.
Trừ cái này, trong đầu Nguyễn Tình không tự chủ nhớ đến cảnh tượng tình cảm trên taxi ngày hôm đó, cái loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi dâʍ ɭσạи trước mặt người khác, lúc ấy cô say đến mơ mơ màng màng không cảm giác được gì, ngược lại bây giờ thẹn thùng chỉ muốn tìm cái hầm giấu đi.
Cố tình… Lại bị Lâm Mặc Bạch lấy ra công khai xử tội…
Lâm Mặc Bạch cho Nguyễn Tình suy nghĩ một thời gian dài, không cưỡng bách cô, cũng không thúc giục, chỉ cười một tiếng rồi nói, “A Nguyễn.
”
Trong nháy mắt Nguyễn Tình đã bị mê hoặc.
Đầu gối cô đi về phía trước cọ cọ, chóp mũi như có như không đụng vào côn ŧɦịŧ, cúi người xuống vị trí kia, nhẹ nhàng mở miệng ra, ăn côn ŧɦịŧ đầy vị tϊиɦ ɖϊƈh͙ và dâʍ ŧɦủy̠ vào.
Thật lớn.
Ưm…
Cô nỗ lực há miệng thật lớn, nhưng chỉ nuốt được qυყ đầυ cô đã bị sặc.
“Hừm…” Lâm Mặc Bạch nhìn không chớp mắt, thân thể và tinh thần đồng thời nhận được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, gân xanh trên cổ nhô lên, từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Vốn Nguyễn Tình đang muốn nhả côn ŧɦịŧ ra, nhưng nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh, lại một lần bị mê hoặc, nỗ lực mở rộng môi lưỡi, thử đem côn ŧɦịŧ ăn sâu hơn, nhưng vẫn chỉ ăn được một đoạn.
Trong miệng tràn đầy đồ vật của Lâm Mặc Bạch, ban đầu cẩn thận làm một trên một dưới, chờ sau khi chậm rãi quen thuộc, đã có thể ăn vào nhả ra một cách thông thuận, cắn chặt hàm răng, dùng môi vuốt ve côn ŧɦịŧ, còn có thể tại khoang miệng dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ, gia tăng kɦoáı ƈảʍ tích lũy.
Trong lúc cô di chuyển, ngực lớn buông xuống cũng theo đó nhẹ nhàng đong đưa, bồng bềnh thành từng đợt sóng.
Nguyễn Tình không cần thầy dạy cũng hiểu, theo bản năng cơ thể, giống như 6 năm trước lần đầu tiên cô khẩu giao cho Lâm Mặc Bạch.
Ánh mắt Lâm Mặc Bạch mê ly hỗn loạn, anh không tiếng động đặt tay Nguyễn Tình đang ở trên đùi lên gốc côn ŧɦịŧ và mặt trên của tinh hoàn.
Nguyễn Tình âu yếm hai địa phương vừa chịu vắng vẻ, nắm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắn bóp.
Ăn được hồi lâu, cô nhả côn ŧɦịŧ ra, đúng như lời nói, vươn đầu lưỡi đỏ tươi, như ăn kẹo que, móc ra móc vào, không ngừng liếʍ ɭáρ hút vào, từ côn ŧɦịŧ cho tới phía dưới cùng, còn mút gân trên côn ŧɦịŧ.
Ngay cả hai tinh hoàn phía dưới cũng không buông tha, ngậm vào trong miệng…
“A…” Lâm Mặc Bạch là người trầm ổn như vậy trong lúc nhất thời cũng mất không chế.
Anh đột nhiên duỗi tay qua, kéo vẻ mặt ý loạn tình mê của Nguyễn Tình từ giữa háng kéo lên, nhìn miệng nhỏ vừa bị làm đến đỏ mọng, thở hổn hển nói, “Đủ rồi.
Em muốn anh không?”
Nguyễn Tình không hề nghĩ ngợi gật đầu, dường như đã quên mất bản thân vừa mới thẹn thùng.
Từ lúc cái miệng nhỏ bắt đầu được nhét đầy, hoa huyệt dưới thân như ghen tị, không ngừng cơ khát co rút lại, chờ bị thao làm, nhưng dưới đó chỉ có tϊиɦ ɖϊƈh͙ ướŧ áŧ từ sâu trong huyệt nhỏ bị đè ép ra, cái khác đều không còn.
Cô sớm đã bụng đói kêu vang.
“Biết phải làm như thế nào chứ?” Lâm Mặc Bạch kích động nhưng lại nỗ lực khắc chế, dưới đáy lòng hận không thể đè Nguyễn Tình ở dưới thân, một lần đâm thật sâu vào.
“Biết.
” Nguyễn Tình gật đầu, lần này, cô vừa nói, vừa làm, “Sau khi liếm xong, muốn ngồi trên người A Bạch…”
Cô từ từ đứng dậy, hai chân tách ra ngồi trên người Lâm Mặc Bạch.
Một tay đỡ côn ŧɦịŧ, một tay chống trên bụng anh, mông dựng thẳng, đưa qυყ đầυ để ở lối vào tiểu huyệt.
“A…” Côn ŧɦịŧ nóng bỏng vừa mới tiếp xúc, Nguyễn Tình đã nhẹ nhàng rùng mình, hai chân mềm nhũn run rẩy, suýt nữa không chống đỡ được, lập tức phác gục ngã xuống.
Sau khi thở dốc dồn dập, cô tiếp tục nói.
“Ngồi xuống … Ăn… Côn ŧɦịŧ của A Bạch vào… Dùng tiểu huyệt ăn vào…”
Tiểu huyệt đỏ tươi giống như đóa hoa kiều diễm nở rộ, cơ khát chảy ra dâʍ ŧɦủy̠, xôn xao dính trên côn ŧɦịŧ, theo cái mông hạ xuống, một chút một chút… Một chút một chút…
Nháy mắt sắp đi vào, Lâm Mặc Bạch đột nhiên di chuyển, hại Nguyễn Tình trượt tay, côn ŧɦịŧ cọ qua âm hộ mập mạp, vẫn chưa cắm vào.
“A…”
Nguyễn Tình phát ra tiếng rên thất vọng, cô vừa tức giận vừa bực bội nhìn Lâm Mặc Bạch, lại lần nữa cầm côn ŧɦịŧ, thử thâm nhập.
Nhưng Lâm Mặc Bạch giống mấy cậu nam sinh thích trêu chọc, năm lần bảy lượt không để cô ăn vào, ngược lại dâʍ ŧɦủy̠ từ hoa huyệt chảy xuôi xuống bụng nhỏ của anh, nơi nơi đều…