A Bạch, em đau quá.
6 năm trước cô không có cơ hội để nói, lần này Nguyễn Tình có lý do danh chính ngôn thuận, nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng.
Lâm Mặc Bạch đặt ngón tay lên huyệt thái dương của Nguyễn Tình, nhẹ nhàng ấn vài vòng, hỏi: “Như vậy có thoải mái không? Còn chỗ nào đau nữa?”
“Toàn thân từ trên xuống dưới nơi nào cũng khó chịu, A Bạch, em muốn ôm một cái mới khỏi được.
” Nguyễn Tình làm nũng, nhẹ giọng nói.
Lâm Mặc Bạch hoàn toàn dung túng cô được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm người vào trong ngực, vừa nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương, vừa vỗ về sau lưng, muốn xua tan đau đớn trên người cô.
Nguyễn Tình ngừi mùi trên cơ thể Lâm Mặc Bạch, lẩm bẩm nói, “A Bạch, trên xe toàn là mùi xăng, em sắp nghẹt thở rồi, vẫn là người anh thơm nhất, thoải mái sạch sẽ.
Anh ôm em nằm một lát, em ngủ một giấc… Chờ em tỉnh lại muốn ăn khuya… Muốn ăn thật nhiều.
”
Nguyễn Tình chẳng sợ cả người đau nhức, cuối cùng vẫn không đành lòng để Lâm Mặc Bạch lo lắng, cố ý nhẹ nhàng nói ra mấy câu như thật.
Nhưng cô không chống đỡ được bao lâu, âm thanh nói chuyện dần dần mơ hồ rồi biến mất.
Thật là một… Cô gái ngốc.
Buổi tối hôm đó Nguyễn Tình không tỉnh lại, cũng không dậy ăn bữa ăn khuya mà cô muốn, tới buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Lâm Mặc Bạch chuẩn bị đi làm cô vẫn mơ màng buồn ngủ.