“Người vừa gọi điện thoại với em là ai?”
“Em còn chuyện gì gạt anh?”
“Người đàn ông có thể khiến em dễ dàng nói ra lời yêu thương như vậy, không định giới thiệu cho anh biết sao?”
Mỗi bước Lâm Mặc Bạch tiến về phía trước, lại kèm theo một câu chất vấn lạnh lùng, mỗi một chữ, mỗi một âm điệu lạnh lùng đều như mưa rền gió dữ, lạnh buốt dừng ở trên mặt Nguyễn Tình, cô hoảng loạn không thôi, trước ngực phát ra từng đợt đau đớn.
Cô há miệng thở dốc, vừa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cánh môi run rẩy lợi hại, chỉ phát ra được một âm tiết đơn giản.
Mà giờ khắc này, Lâm Mặc Bạch căn bản cũng không muốn nghe cô giải thích, hoàn toàn không nghe vào.
Hai mắt anh tràn ngập sự phẫn nộ và phản bội, ngày anh biết được chân tướng 6 năm trước, trong mắt trùng trùng, thời gian và không gian đều tɦác ɭoạи.
Lúc ấy, nếu người đứng trước mặt Lâm Mặc Bạch là Tần Phong, anh có thể không cố kỵ vung mạnh nắm đấm qua, nhưng người con gái đứng trước mặt anh bây giờ, nhỏ yếu như vậy, bất lực như vậy, đừng nói là động thủ ngay cả chạm vào anh còn cảm thấy luyến tiếc.
Ở trong lòng anh… Cho dù chuyện gì xảy ra anh đều yêu cô không đổi.
Tình yêu như vậy, tổn thương càng nhiều, tổn thương cuối cùng chỉ có thể biến thành phẫn nộ.
Lâm Mặc Bạch đi tới trước mặt Nguyễn Tình, giận không thể át, nói ra hết những nỗi lòng đè nén suốt 6 năm.