Hàm Dục Nở Rộ FULL


Lâm Mặc Bạch không tán thành với lời nói của Nguyễn Tình, nhưng ý tứ trong câu nói của cô làm anh không phản bác được.
Sáu năm trước, bọn họ mới chỉ 18 tuổi mà thôi, thanh xuân vừa mới bắt đầu, ngay cả bản thân anh cũng không xác định được phương hướng tương lai, sao có thể nói chuyện cả đời với cô, cũng không có tư cách đi luận định tình cảm cả đời.
Lúc ấy, Nguyễn Tình nhìn non nớt ngây thơ, cũng đã nghĩ được nhiều như vậy, một mình thừa nhận tất cả.
Hiện giờ Lâm Mặc Bạch hồi tưởng sự nghiêm túc đằng sau nụ cười của cô, trong ngực khó chịu đến không thở nổi, đè ép khóe mắt anh đỏ bừng.
Anh hối hận, vì không để ý tới em, bỏ mặc em, “Anh nên chú ý đến mới đúng! Những chuyện xảy ra với em, là anh quá sơ ý, vậy mà không nhận ra một chút nào, anh thật là một người…”
“A Bạch, anh không sai.” Nguyễn Tình ngắt lời tự trách của Lâm Mặc Bạch, cô như bị lây nhiễm cảm xúc từ anh, hốc mắt phiếm hồng, đầu mũi chua xót, nức nở nói: “Người sai là em, người vẫn luôn ích kỷ là em, anh nói không sai, tình cảm năm đó em thật sự chỉ coi như… một trò chơi.”
Một trò chơi… Cũng là nguyện vọng cuối cùng của cuộc đời cô.
Mắt cô phiếm hồng, vừa cười vừa hồi tưởng quá khứ, “Anh có nhớ bức ảnh đầu tiên em gửi cho anh không?”
“Nhớ rõ.” Cả đời này Lâm Mặc Bạch sẽ không thể quên… bức ảnh hoa huyệt kiều diễm ướŧ áŧ kia.

“A Bạch, đó là lần đầu tiên em quyến rũ anh, lúc ấy em biết khối u đã dần chuyển biến xấu, lúc nào cũng có thể chết.

Sau khi biết chuyện này, em suy nghĩ… Trước khi chết, em muốn hoàn thành chuyện gì nhất.

Cuối cùng nghĩ tới… Em muốn tỏ tình với anh, cùng anh nói chuyện yêu đương, để anh nhớ kỹ cuộc đời của anh đã từng xuất hiện một người tên Nguyễn Tình.

Lúc đó anh có vô số người yêu thích, dùng phương pháp giống nhau khẳng định không được, anh sẽ từ chối em giống những người khác, cho nên em lựa chọn phương pháp tương đối đặc biệt.”
“Đúng là rất đặc biệt.” Lâm Mặc Bạch cảm khái nói, bốn mắt đối diện với Nguyễn Tình, trong ánh mắt cũng có ý cười nhàn nhạt tương tự.
Nghĩ đến các cặp tình nhân trên thế giới không có ai dùng phương pháp như bọn họ để ở cùng một chỗ.
Lâm Mặc Bạch cúi người tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi tái nhợt lạnh băng, thấp giọng nói: “Nhưng mà anh rất thích.


Năm tháng sau này, em có thể tiếp tục quyến rũ anh.”
Trên gò má tái nhợt của Nguyễn Tình hiện lên một tia huyết sắc, cô nhất thời ngượng ngùng, nhưng sự áy náy trong ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, cô vòng qua cổ Lâm Mặc Bạch nói: “A Bạch, anh nên mắng em mới đúng.

Từ lúc bắt đầu, em đã biết tình yêu này không có kết quả, vẫn tới gần anh, muốn làm anh yêu em.

Ban đầu em nói với ba mẹ chờ thi đại học xong sẽ sang Mỹ làm phẫu thuật.

Nhưng sau đó bệnh tình đột nhiên xấu đi, không thể không vội vàng đi trước nửa năm.

Em thậm chí… Thậm chí còn không nói một lời với anh, muốn dùng phương pháp này để làm anh hận em… Yêu một người có lẽ quá khó, em không dám khẳng định anh có yêu em không… Chỉ thấy có lẽ hận một người sẽ dễ dàng hơn một chút, anh là người cao ngạo, nếu như bị người ta đá, nhất định sẽ nhớ một đời… Chỉ cần anh nhớ rõ, dù là hận cũng không liên quan… A Bạch, em không tốt như anh nghĩ, đây mới chính là em, ích kỷ, chỉ muốn nghĩ cho bản thân, không để ý tới cảm nhận của anh… Em xin lỗi, thật xin lỗi… Em không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ tới anh lại thống khổ như vậy.”
Giọt nước mắt run rẩy cuối cùng cũng chảy từ hốc mắt của Nguyễn Tình xuôi xuống cổ Lâm Mặc Bạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận