Nhìn Thời Khanh chậm rãi cởi cúc áo, lộ ra tấm lưng mịn màng, quả nhiên hai hàng cúc bị cài nhầm rồi, làn da vốn dĩ trắng ngần đã bị chà xát đến mức đỏ bừng.
"Sau này tôi sẽ chú ý.
" Phó Hoài Yến cài lại nút áo, giúp cô kéo khóa lên.
Mặt Thời Khanh đỏ như đào chín, vội vàng mở cửa xuống xe, sau đó nghĩ tới điều gì đó, quay lại nhìn anh: “Ngày mai đừng đến sớm quá!”
Phó Hoài Yến nhìn cửa xe bị đóng lại, động tác tạm dừng một chút.
Nhà họ Thời yêu thương chiều chuộng cô con gái này vô cùng, biến mất cả buổi sáng sao lại không có ai phát hiện ra, anh vốn định đi vào trước để nhận lỗi, ngày mai mới chính thức đến bàn chuyện.
Kết quả là cô tiểu thư này lại không cho anh một cơ hội nào cả.
——
Sau cả ngày bôn ba, khi người nhà họ Phó dùng cơm chiều xong, cái người mà sau khi lên cầm quyền rất hiếm khi về nhà nay lại chạy đến.
Ông cụ Phó nhìn thấy anh mệt mỏi gió bụi, còn tưởng là có chuyện gì lớn.
“Chú nhỏ, năm nay chú chưa đến công ty một ngày nào, còn bảo cháu đợi chú.
” Phó Từ là người phản ứng lớn nhất.
Hôm nay anh ta ngồi không ở công ty cả ngày trời, người khác còn cho là anh ta bị trục xuất.
Phó Hoài Yến ngồi xuống mới nhớ ra có chuyện như vậy, hiếm khi cảm thấy áy náy với đứa cháu trai này: “Hôm nay có việc phải làm.
”
Ông cụ Phó cũng tò mò, Phó Hoài Yến chỉ có chuyện làm thêm giờ chứ hiếm khi không đi đến công ty.
"Chuyện gì mà cả ngày hôm nay không đến công ty?"
Phó Từ lại nghĩ đến người mà anh ta gặp trong phòng riêng ngày hôm nay.
"Không phải là vẫn đang bàn chuyện hôn sự của cháu đấy chứ?"
Chú nhỏ để bụng chuyện của anh ta như vậy từ khi nào thế?
“Không phải là con không quan tâm sao?” Ông cụ Phó vẫn còn nhớ trong bữa tiệc sinh nhật hôm qua đã hỏi ý kiến anh, người này còn bày ra bộ dạng tránh còn không kịp.
Vẻ mặt Phó Hoài Yến nghiêm túc, nhìn những người trước mặt, bình tĩnh nói: “Tối nay con tới đây là có việc gấp.
”
“Con chuẩn bị kết hôn.
”
“Cây vạn tuế nở hoa à?” Phó Từ chính là người vui vẻ nhất.
“Vậy thì chuyện hôn sự của con tạm thời được gác lại rồi phải không, ông nội?”
Ông cụ Phó vẫn luôn mong chờ anh kết hôn, nhưng hôm qua còn không có dấu hiệu gì mà hôm nay đã gào thét đòi kết hôn, không một cuộc hôn nhân bất ngờ nào mà không có sự bất thường cả.
"Với ai? Tại sao hôm nay lại đột nhiên quyết định?" Ông cụ Phó cũng không phải tên ngốc.
"Người con nuôi ở bên ngoài sao? Có thai à?"
Mặc dù ở một số gia đình phong lưu, chưa kết hôn đã có con là chuyện bình thường, có con ép cưới cũng chẳng hiếm, nhưng gia tộc chân chính thâm hậu nội hàm luôn giáo dục con cháu phải né tránh mấy chuyện này.
Phải chú ý giữ mình trong sạch, phải cưới hỏi đàng hoàng.
"Một cô gái đứng đắn.
" Phó Hoài Yến nghe thấy mấy chữ “có thai” thì cau mày, nhìn thân thể nhỏ bé kia của cô gái, anh còn chưa nghĩ đến chuyện này.
“Con muốn cưới Thời Khanh.
”
Giống như tiếng sét đánh vào sảnh lớn nhà họ Phó, người đầu tiên phản ứng lại chính là ông cụ Phó, chén trà vốn đang nằm trong tay lập tức bị ném đi.
"Khốn nạn, mày đang muốn cướp vợ của cháu trai à?"