Thời Khanh nằm trên giường, nhớ tới hôm nay vừa về nhà đã bị Đinh Uyển đụng phải, nhìn bộ dạng thiếu nữ đang yêu là biết ngay hôm nay cô đi gặp ai.
“Mẹ ơi, ngày mai Phó Hoài Yến sẽ đến bàn bạc chuyện hôn nhân.
” Vẻ mặt Thời Khanh vô cùng vui vẻ.
“Ngày mai mẹ ở nhà được không?”
Ba của Thời Khanh đã qua đời khi cô còn nhỏ, Đinh Uyển vẫn luôn quản lý chuyện trong chuyện ngoài của nhà họ Thời, mấy năm nay mới giao công ty lại cho Thời Triều.
"Con thật sự nghĩ kỹ rồi à?" Đinh Uyển thấy cô mặt mày hớn hở, còn chưa yêu đương gì mà đã phải kết hôn, nếu như hai bên tôn trọng nhau như khách thì cũng không sao, nhưng sợ nhất chính là chỉ duy nhất một bên có tình cảm.
Thời Khanh mạnh mẽ gật đầu.
“Anh ấy là người rất tốt.
”
Đinh Uyển không nói thêm gì nữa, so với Phó Từ thì Phó Hoài Yến đương nhiên là ứng cử viên tốt hơn, nhưng đồng thời, tâm tư thâm trầm cũng có nghĩa là không thể điều khiển anh được.
10 giờ sáng, trước cửa nhà họ Thời đã vô cùng hoành tráng.
Thời Khanh bảo đến muộn một chút, đương nhiên là vì cô muốn cẩn thận rửa mặt chải đầu để gặp người khác, nhưng người này lại xuất hiện đúng lúc 10 giờ tròn, không hơn không kém một phút nào.
Đồ đạc nhiều như nước chảy được người làm nâng vào, khi Thời Khanh đi theo Đinh Uyển xuống lầu thì chỉ thấy ông cụ Phó, Phó Hoài Yến, Phó Hoài Nho, còn có cả ông lão mà Thời Khanh không quen biết đồng loạt đi vào.
Đinh Uyển nhìn qua, hơi nhướng mày, hoàn toàn là một màn cầu hôn truyền thống.
Lúc đầu Thời Khanh còn tưởng chỉ là một mình Phó Hoài Yến đến bàn bạc chuyện này, nhưng vừa mới ngồi xuống đã bị câu hỏi của ông cụ Phó làm cho bất ngờ.
"Bé, con cứ mặc kệ thằng này, chỉ cần nói cho ta biết là có phải con tự nguyện hay không?" Ông ấy liếc mắt nhìn Phó Hoài Yến đang ngồi bên cạnh.
Thời Khanh và Phó Hoài Yến nhìn nhau, nghĩ tới cách làm như ép hôn của mình, đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Sắc mặt Đinh Uyển thật ra cũng không quá xấu, cũng không đọc bức thư cầu hôn luôn mà ra hiệu cho người làm dẫn Thời Khanh ra ngoài sân đi dạo.
“Tôi chỉ có một yêu cầu.
”
Thời Khanh cũng tò mò nhìn vào trong vài lần, thấy vẻ mặt của mấy người đều không tính là thoải mái, cô chán nản đi vòng quanh một vòng, khi quay lại cửa thì nhìn thấy Phó Hoài Yến đang đứng đó.
Người đàn ông có dáng người to lớn, đôi mắt lạnh lùng mệt mỏi, trên tay khoác một chiếc áo choàng.
“Bên trong đang bàn chuyện gì thế? Sao em lại không được nghe?” Cô nhanh chóng bước vài bước về phía người đàn ông.
Phó Hoài Yến khoác thêm áo cho cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bàn chuyện đính hôn, đăng ký kết hôn, tổ chức tiệc thông báo trước, đợi đến khi Thời Triều từ nước ngoài trở về rồi mới làm tiệc chính.
”
Thời Khanh gật đầu.
Anh trai cô đã ở đó được một tháng vì vụ thu mua, nghe ý anh ấy nói hẳn là một tháng nữa sẽ kết thúc.
“Ngày kia anh đến đón em đi đăng ký kết hôn, tiện đường dọn đồ của em qua luôn.
”
“Nhanh như vậy sao?”
Phó Hoài Yến nhìn những người đang thảo luận bên trong, khẽ gật đầu.
“Đúng là hơi nhanh một chút, nhưng tính ra ngày lành là ngày kia, ý của bà Thời là trước khi Thời Triều trở về thì để anh và em tiếp xúc với nhau trước.
"
Thời Khanh nghĩ đến việc anh vừa nói là sẽ dọn đồ luôn, nhỏ giọng hỏi anh: “Ở chung tiếp xúc với nhau sao?”
Phó Hoài Yến cúi đầu nhìn cô, nếu muốn kết hôn thì những việc này cũng nằm trong đống quy trình, nhướng mày hỏi cô: “Đăng ký kết hôn rồi mà không ở chung sao?”