Phó Hoài Yến nhướng mày nhìn cô.
Trên giường dưới giường, cô gái giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy, trên giường thì táo bạo đến mức anh không thể đỡ được, nhưng dưới giường thì có vẻ dè dặt hơn nhiều, anh đứng dậy nói: “Vậy thì đều tổ chức kiểu Trung Quốc đi.
Lát nữa anh sẽ kêu người giúp việc giúp em dọn dẹp, anh phải ra ngoài có việc.
"
Thời Khanh gật đầu.
Mãi cho đến tối, Thời Khanh đã thu dọn đồ đạc xong mà Phó Hoài Yến vẫn chưa trở về.
Cô tắm xong, ngồi xổm xuống sàn để sắp xếp những thứ mà mình không cho người khác giúp đỡ, trong chiếc hộp nhỏ có vài món đồ chơi bé xinh, sau khi thiếu nữ ngây thơ mơ giấc mộng xuân đầu tiên, cho đến khi vô tình nhìn thấy thứ này ở trên mạng thì không thể cứu vãn được.
Cô vốn không định mang những thứ này theo, nhưng khi đang thu dọn đồ đạc thì lại nhìn thấy chiếc hộp nhỏ cũng được mang đến đây, đang buồn rầu không biết nên cất vào đâu, tuyệt đối không thể để Phó Hoài Yến nhìn thấy.
Nhưng thấy Phó Hoài Yến bận rộn công việc đến mức cô phải phòng không gối chiếc thế này, dường như sẽ rất cần thiết.
Khi Phó Hoài Yến bước vào cửa thì nhìn thấy cô gái mặc đồ ngủ đang ngồi xổm ở mép giường, chiếc váy ngắn chỉ che được mông, cái mông tròn trịa và đàn hồi, để lộ đôi chân mịn màng.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Thời Khanh bị dọa đến mức run lên, nhanh tay nhanh mắt đẩy chiếc hộp xuống gầm giường, quay đầu lại nhìn anh, trên lông mày của người đàn ông hiện lên vẻ mệt mỏi, hai cúc áo sơ mi đều bị cởi ra.
Cô cười che giấu: “Chuẩn đi thay cái thảm khác.
”
Phó Hoài Yến không vạch trần, dù sao thì hai người vẫn chưa quen thuộc, có không gian riêng là chuyện bình thường.
Cô gái xoay người, cổ áo hơi trễ xuống, đôi mắt tròn xoe nheo lại, Phó Hoài Yến không nhìn nữa.
“Em đi ngủ trước đi, anh đi tắm cái đã.
”
Thời Khanh nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp, rồi lại dè bỉu mình vô dụng, lúc không hợp pháp đã làm rồi, bây giờ đã hợp pháp thì sợ cái gì?
Lúc Phó Hoài Yến mặc áo choàng tắm sấy tóc đi ra thì mới nhìn thấy đủ loại chai lọ vại bình của cô gái đang bày đầy ở trên bồn rửa, anh vốn không có nhiều nên đều bị dồn hết vào một góc.
Màu sắc và số lượng đối lập rõ ràng, anh cười khẽ một tiếng.
Đối với anh trước kia, hôn nhân có thể có hoặc có thể không, giờ đây đã trở thành trách nhiệm, nhưng khung cảnh xa lạ như vậy vẫn khiến anh cảm thấy khác lạ.
Khi đi ra, trong phòng ngủ chỉ còn lại một ánh đèn ngủ, anh từ sườn bên kia bước lên giường, nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của cô gái, anh giơ tay tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối.
Hai người đều không nhúc nhích, Phó Hoài Yến chỉ cho là bởi vì hôm nay thân thể của cô cảm thấy không khỏe, mệt mỏi.
Thời Khanh nằm xuống đợi hồi lâu, phát hiện người bên cạnh chỉ ngủ đơn thuần, thậm chí tư thế còn rất ngay ngắn, cô nhẹ nhàng trở mình.
“Không ngủ được à?” Giọng nói của người đàn ông vang lên trong bóng tối đặc biệt trầm thấp.
Thời Khanh vâng một tiếng.
“Nếu em không quen thì anh sẽ ngủ phòng khác.
” Phó Hoài Yến nghiêng người nhìn cô, bình thường đều ngủ một mình, có người bên cạnh khó tránh khỏi việc không quen.
Thời Khanh lắc đầu.
“Đổi chỗ ở nên có chút sợ hãi.
”
Cô đưa tay trong bóng tối, xuyên qua chăn bông, nắm lấy ống tay áo ngủ của người đàn ông, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh có thể ôm em ngủ không?”