Thời Khanh nghiêng người, nghe nhịp tim đập đinh tai nhức óc của mình, như là sắp hỏng đến nơi, thậm chí cô còn băn khoăn liệu Phó Hoài Yến có để ý xem hai người đang gần nhau như vậy hay không.
Trong căn phòng yên lặng không một tiếng động, ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ kính sát đất chiếu vào, rơi xuống sàn nhà, Phó Hoài Yến nương theo ánh sáng mỏng manh này để nhìn nghiêng sườn mặt của cô gái.
Đôi mắt hơi nhắm lại, lông mi run rẩy vì sợ hãi.
Giống như một con thú nhỏ vì vừa rời khỏi nhà mà cảm thấy bất an.
“Lại đây.
” Anh duỗi tay ra, vỗ nhẹ tấm ga trải giường giữa hai người.
Tiếng quần áo ma sát trong căn phòng yên tĩnh được khuếch đại, làm bầu không khí trở nên mập mờ, Thời Khanh ngoan ngoãn tiến lại gần anh, tóc chạm vào tay anh.
Trước mắt anh xuất hiện một cái bóng, một bàn tay ấm áp xuất hiện ở trên eo, Thời Khanh tựa vào ngực anh, dường như có thể cảm nhận được hơi nước trên cơ thể anh, mùi thơm thoang thoảng không phải mùi sữa tắm cô để trên kệ.
"Như vậy đã được chưa?" Phó Hoài Yến cụp mắt nhìn người đang nằm trong lòng mình, cái tay vừa rồi túm lấy cổ tay áo anh, bây giờ đã chuyển sang túm áo trên eo anh.
Người đẹp ấm áp thơm tho ở trong lòng, đây chính là cảm giác của Phó Hoài Yến.
Thời Khanh theo thói quen mà cọ cọ gối đầu, giọng nói ẩn chứa sự hưng phấn kín đáo: "Được rồi.
"
“Ừm.
” Vì mệt mỏi nên giọng nói của người đàn ông trở nên thả lòng hơn.
"Ngủ ngon.
"
Thời Khanh không nói thêm gì nữa, chỉ nghe tiếng hít thở đều đặn phía trên đỉnh đầu, hai tay đặt trên eo cô đột nhiên bắt đầu vỗ nhẹ vào eo cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Cô nhìn chằm chằm vào cằm của Phó Hoài Yến trong bóng tối.
Tại sao anh mãi mà vẫn chưa kết hôn vậy, Phó Hoài Yến? Cô thầm nghĩ.
Đã bao nhiêu lần cô nghĩ rằng khi mình lớn lên, Phó Hoài Yến có lẽ đã kết hôn, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thời Khanh mơ mơ màng màng nghĩ, vốn tưởng rằng mình sẽ thức trắng đêm đầu tiên, kết quả là cơ thể ấm áp bao bọc lấy cô, chẳng bao lâu sau cô đã mất ý thức.
Khi mở mắt ra, chung quanh không có ai, Thời Khanh rửa mặt xong rồi đi xuống lầu, lập tức nhìn thấy người đàn ông đang cài cúc cổ tay áo trong phòng khách.
“Anh không đi làm à?” Thời Khanh tưởng anh không có ở đây nên để mặt mộc đi xuống lầu.
“Lát nữa về nhà cũ ăn cơm.
” Phó Hoài Yến ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, nghĩ tới người hoàn toàn không có ý thức phải thức dậy vào buổi sáng, đi xuống lầu hỏi người làm mới biết được, thì ra Thời Khanh đã dặn dò, cô không muốn ăn sáng, không cần phải lên gọi cô.
"Em không ăn sáng à?" Anh nói, nhìn bóng người đang bước lên lầu.
Thời Khanh đang định đi thay quần áo, nhưng đột nhiên bị gọi lại, quay đầu lại, chột dạ nói: “Chưa bao giờ ăn.
”
Phó Hoài Yến nghĩ đến cách chăm sóc tinh tế của Đinh Uyển dành cho cô, biết là cô đang nói dối, nhưng anh không trực tiếp vạch trần mà quay người tiếp tục xem điện thoại di động.