Khi Thời Khanh tưởng là mình đã thoát được một kiếp, đang xoay người thì nghe thấy Phó Hoài Yến chậm chạp mở miệng: “Sau này xuống dưới ăn sáng với anh.
”
—
Trước khi Thời Khanh đến còn tưởng chỉ là một bữa ăn đơn giản, sau khi theo Phó Hoài Yến đi vào thì mới phát hiện mọi người trong nhà họ Phó đều ở đó.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người đang đi bên cạnh Phó Hoài Yến là cô.
“Hôm nay chính là để người trong nhà làm quen với nhau thôi.
” Ông cụ ra hiệu cho mọi người ngồi vào chỗ.
Thời Khanh vốn đang đi phía sau Phó Hoài Yến, nhưng thấy anh kéo ghế ra hiệu cho cô, cô lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Chỉ khổ thân Tiểu Khanh, ngày lành được chọn gấp gáp quá.
" Nói xong, ông cụ lại nhìn về phía Phó Hoài Yến, hỏi: "Tiệc đính hôn chuẩn bị thế nào rồi?"
Phó Hoài Yến khẽ gật đầu.
"Tổ chức vào Chủ nhật, đúng theo sở thích của Khanh Khanh.
"
Ông cụ luôn cảm thấy yên tâm với cách làm việc của Phó Hoài Yến.
"Người nhà họ Phó không nhiều lắm, từ giờ trở đi, tất cả chúng ta đều là người một nhà.
Tiểu Khanh, đây là anh cả chị dâu cả của con, con đã gặp qua hết rồi.
"
Thời Khanh gọi theo.
Còn cả Phó Hoài Thương luôn hiếm khi về nhà, vậy mà hôm nay cũng trở lại, Thời Khanh đều lần lượt chào hỏi.
Cho đến khi ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Phó Từ ngồi ở cuối, anh ta là con út trong nhà, trước đây Thời Khanh có hôn ước với anh ta, luôn không ưa anh ta, nhưng bây giờ thân phận đã khác, vậy mà trong lòng lại thoải mái hơn không ít.
“Phó Từ, chào hỏi đi.
” Phó Hoài Yến thấy anh ta vẫn còn đang trố mắt.
Phó Từ cảm thấy tức tưởi, nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang ngồi cùng nhau, nhớ lại ngày đó anh ta nhìn thấy hai người trong quán trà, lúc đó anh ta đã cảm thấy Thời Khanh đặc biệt thân thiết với chú nhỏ, còn tưởng rằng hai người đang bàn bạc chuyện của mình.
Bây giờ xem ra, sợ là đang thương lượng chuyện của hai người họ thì có.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy anh ta không dám làm càn, chỉ có thể đè nặng giọng nói: "Thím nhỏ.
"
Thời Khanh đáp lại, gắp một đũa lên đè nén nụ cười trên khóe môi.
Còn gì thoải mái hơn là việc có bối phận cao hơn “người cũ” chứ?
Miếng ăn còn chưa kịp tới miệng thì đã bị người bên cạnh đẩy xuống, cô nghiêng đầu nhìn Phó Hoài Yến.
“Ớt cay.
” Anh chỉ vào thứ trên đũa của cô.
Thời Khanh tiến không được mà lùi cũng không xong, chiếc đũa lơ lửng giữa không trung, Phó Hoài Yến đẩy đĩa của mình qua, cô cẩn thận đặt ớt lên mép đĩa của anh.
Cô nhìn về phía anh mỉm cười xin lỗi.
Phó Hoài Yến gọi người đổi đũa cho cô.
Động tác nhỏ của hai người trên bàn ăn đặc biệt rõ ràng, ông cụ cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng về cuộc đính hôn đột ngột này, ít nhất thì hai đương sự có vẻ khá hài lòng.
Sau khi ăn xong, mấy người đểu ở lại nhà họ Phó nghỉ trưa, Phó Hoài Yến và hai anh trai được ông cụ gọi vào phòng sách, chỉ còn lại Thời Khanh và hai mẹ con Phó Từ nhìn nhau.
Cô cảm thấy buồn chán, định lên lầu nghỉ ngơi.
Cô vừa rẽ lên cầu thang, Phó Từ đã kêu cô lại.
"Ngày đó người ở trong phòng chú nhỏ, có phải là cô không?"