Thời Khanh nghe câu trả lời chậm rãi ung dung của anh thì hiểu người này có ý cười nhạo cô.
“Anh cố ý!” Thời Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu, đỉnh đầu đụng vào cằm người đàn ông, trên đỉnh đầu cô truyền đến một tiếng kêu rên.
Thời Khanh nhất thời hoảng sợ, thấp giọng lẩm bẩm trong miệng: “Sao anh lại đột nhiên cúi đầu xuống chứ?”
Phó Hoài Yến giơ tay chạm vào môi, lúc bị đụng phải anh không kịp chuẩn bị gì, hàm răng cắn vào môi dưới, trong miệng thoang thoảng mùi máu tanh, nhìn thấy vẻ hối hận trên mặt Thời Khanh, anh nhẹ giọng nói: “Nếu em muốn thì cứ thêm một nghi thức nữa vào.
”
“Em không cần.
” Thời Khanh còn lâu mới muốn bị trêu đùa lần thứ hai, ngượng nghịu mà đi ra ngoài thay quần áo.
Dù chỉ là tiệc đính hôn nhưng mọi thứ vẫn vô cùng tinh tế.
Thời Khanh tự mình lựa chọn kiểu dáng trang phục, chiếc váy mã diện màu đỏ tôn lên vòng eo thon gọn của cô, hoa văn thêu trên đó cũng được chuyên gia tận tâm khâu bằng tay từng đường kim mũi chỉ.
Cô không thích dùng đồ trang sức quá phức tạp, làm mất đi vẻ đẹp vốn có của mình nên chỉ cài một chiếc kẹp tóc hình hoa tua rua, mái tóc búi gọn lên.
Hai người cùng nhau đến tiệc đính hôn, Phó Hoài Yến đã ngồi sẵn trong xe chờ người xuống dưới.
Mặc dù hôm qua khi trang phục được giao đến đã nhìn thấy rồi, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thời Khanh đi ra khỏi cửa, ánh mắt anh vẫn bất giác hiện lên vẻ kinh ngạc sửng sốt.
Cô giống như sinh ra ra đã khí chất của một người đẹp cổ điển, là cô chiêu của gia tộc giàu có hàng trăm năm tại thủ đô, cả người toát lên vẻ tự tin, hôm nay còn tô son kẻ mắt, trông vô cùng xinh đẹp.
“Vẫn chưa muộn chứ?” Thời Khanh lên xe, nhìn Phó Hoài Yến.
Cô cũng tự mình chọn quần áo cho anh, chiếc áo sơ mi đen đơn giản và huyền bí, chỉ có cổ tay áo được thêu hoa văn giống váy của cô.
“Chủ nhân còn chưa đến, tất nhiên là không muộn.
”
So với Thời Khanh có chút khẩn trương, Phó Hoài Yến lại vô cùng bình tĩnh thoải mái.
Khi hai người đến, trong nhà đã đầy khách, Thời Khanh cảm thấy kinh ngạc, đi theo Phó Hoài Yến đi qua từng hàng khách mời, với mối quan hệ của hai nhà Thời - Phó, cho dù là tiệc đính hôn cũng không thể coi thường.
Khi hai người đến một bàn trong đó, đều là những gương mặt trẻ tuổi, Thời Khanh nhìn mấy người họ rót rượu cho Phó Hoài Yến.
“Phó Tam lợi hại thật đấy, không nói tiếng nào mà đã định ngày kết hôn rồi.
”
Phó Hoài Yến đặt một tay lên eo Thời Khanh, đẩy cô lên phía trước.
“Chu Tông Quyền, Triệu Thừa, Minh Quyết, đều là bạn tốt của anh.
”
“Xin chào chị dâu.
” Mọi người đồng thanh chào cô.
Thời Khanh chỉ có thể cong môi gật đầu.
Bên trong chỉ có một cô gái, Thời Khanh ngồi bên cạnh cô ấy, nghe Phó Hoài Yến giới thiệu: “Phó Duyệt, em gái họ của anh.
”
Phó Duyệt vô cùng thân thiết với cô.
“Chị dâu nhỏ, hôm qua em mới về nước, hôm nay đã chạy ngay đến tiệc đính hôn của hai người rồi đấy.
”
Triệu Thừa rót rượu nói: “Bọn em còn nói chẳng lẽ là Phó Tam lại muốn xuất gia à mà mãi không thấy động tĩnh gì.
Chút nữa kết thúc tiệc đính hôn thì chúng ta tiếp tục ra ngoài chơi đi.
”