Phó Hoài Yến đồng ý, trên bàn tràn ngập rượu cùng niềm vui, những người xung quanh đều đỏ mắt nhìn sang.
“Sao bây giờ nhà họ Thời lại đột nhiên gả con gái cho Phó Hoài Yến chứ? Không phải là đứa cháu trai kia sao?” Mấy bà chủ nhà giàu ở bên kia nhỏ giọng tám chuyện.
Vốn dĩ Phó Hoài Yến chưa lập gia đình chính là miếng bánh ngon trong mắt người khác, chỉ chờ cơ hội để nhét người nhà mình vào.
“Người cùng một nhà, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, nhà họ Thời đúng là vô tư thật đấy.” Có người xen miệng vào nói.
“Nhưng nhìn thế này chắc cũng không được bao lâu đâu, cô dâu này nhìn trông yếu đuối thế, sao có thể quản lý gia đình được?”
Mấy người đang nhỏ giọng nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên giữa sảnh lớn vang lên một trận náo động.
Trợ lý của Phó Hoài Yến tới gần nói vài câu, Thời Khanh nhìn thấy Phó Hoài Yến cau mày, dường như có chuyện gì đó.
“Có chuyện gì sao?” Thời Khanh thấp giọng hỏi anh.
Phó Hoài Yến nhìn đồng hồ, hơi nghiêng đầu, Thời Khanh bị hơi thở của anh phả vào làm cho bên tai hơi ngứa ngáy.
“Có việc gấp phải làm, anh phải rời đi một lát.”
Trên mặt Thời Khanh vẫn nở nụ cười thích hợp, nhưng trái tim chợt chùng xuống, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng cô đương nhiên là hiểu được mọi người đang nghĩ gì, thấp giọng hỏi anh: “Rất gấp sao?”
Ánh mắt cô gái ảm đạm, dưới ánh đèn lập lòe trông hơi rưng rưng lấp lánh, có cảm giác nhu nhược đáng thương.
Phó Hoài Yến thở dài, đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Anh sẽ quay lại sớm nhất có thể, em cứ ngồi đây, anh sẽ bảo họ chăm sóc cho em.”
Thời Khanh cũng biết rõ phải phân biệt nặng nhẹ.
“Vậy thì anh đi trước đi.”
Phó Hoài Yến do dự, đứng dậy và bước ra ngoài.
Tất nhiên là tình huống đã thay đổi một cách vi diệu, vốn dĩ ở đây đã có người bất mãn với Thời Khanh, bây giờ Phó Hoài Yến đã rời đi, ánh mắt mọi người lập tức như có như không mà bắn về phía này.
“Chị dâu nhỏ, anh ba hung dữ với chị à?” Phó Duyệt kéo Thời Khanh nói chuyện phiếm.
Thời Khanh đang tập trung đè nén cảm xúc, sau khi nghe câu hỏi của cô ấy, cô lại nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Hình như không phải, anh ấy nói rất ít.”
“Đúng là rất ít.” Phó Duyệt bĩu môi.
“Nhưng mỗi một ánh mắt của anh ấy đều rất hung dữ, như đang giết người vậy.
Trước kia em sợ nhất là bị anh ấy giảng bài về nhà cho, cũng may là sau này đã ra nước ngoài rồi.”
Thời Khanh cười thành tiếng, Phó Hoài Yến phải gánh vác nhiệm vụ chăm sóc tiểu bối nhiều lắm chứ đùa.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bị một giọng nam cắt ngang.
“Ông nội bảo tôi tới kêu hai người đến kính trà.”
Thời Khanh quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt Phó Từ đang không vui cho lắm.
“Anh ấy có việc phải làm, còn chưa tới giờ nữa mà?” Thời Khanh dò hỏi.
Ánh mắt của những người bên cạnh trực tiếp biến thành quang minh chính đại nhìn chằm chằm, Thời Khanh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bản thân cô cũng không thể nói rõ được rốt cuộc thì chuyện quan trọng gì mà cần Phó Hoài Yến phải đi xử lý ngay bây giờ.
“Nghe nói vị này của nhà họ Phó không thích, cho nên Phó Hoài Yến mới nhận lời để giữ lời hứa.” Không biết người không có mắt này là ai, nhưng trong sảnh lớn im lặng thì giọng nói của cô ta vang lên vô cùng rõ ràng.
Phó Từ cũng nghe thấy, thấy Thời Khanh mím môi không nói gì, bộ dạng rất chật vật, đang định quay người tìm nơi phát ra âm thanh.
Thời Khanh đứng dậy chuẩn bị tự mình đi kính trà, quay người thì lập tức nhìn thấy người vừa rời đi đang đứng ở cửa chính, trên người mặc áo sơ mi đen mỏng nhìn trông rất lạnh lẽo.
Tới gần hơn.
Phó Hoài Yến cầm một chiếc hộp trong tay, mở ra lấy thứ bên trong ra, Thời Khanh bị anh nắm lấy tay, thấy anh chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, hơi thở hổn hển: “Xin lỗi, trên đường giao nhẫn xảy ra chút vấn đề.”