Viên kim cương màu hồng được ánh đèn chiếu vào phát sáng rực rỡ, đặc biệt khi tương phản với những ngón tay thon thả của Thời Khanh.
“Lão Tam, ra tay tàn nhẫn thật đấy.
Ngày hôm qua tôi còn nói ai mà mua “Ngôi sao hồng phấn” này trong cuộc đấu giá, hóa ra là cậu à.
” Nhà Chu Tông Quyền làm về trang sức nên đương nhiên là hiểu rất rõ những thứ này.
“Viên kim cương hồng 11,5 carat, sao lại vừa hay xuất hiện đúng dịp cậu đính hôn vậy chứ?”
Cả hội trường lập tức im lặng.
Ngày hôm qua có hội đấu giá ở Hong Kong, nổi bật nhất chính là viên kim cương “Ngôi sao hồng phấn” có một không hai này, bị một người giấu tên mua đi, tưởng là ai thừa tiền, hóa ra là Phó Hoài Yến đấu giá để làm nhẫn đính hôn.
“Nghe nói con gái đều thích mấy cái này.
” Phó Hoài Yến vẫn nắm tay Thời Khanh, nói bằng âm lượng chỉ có hai người họ mới có thể nghe được: “Quy trình hơi vội vàng, nhưng những thứ này không thể thiếu được.
”
Thời Khanh cảm thấy đôi mắt bị ánh sáng từ chiếc nhẫn lóe đến mức đau rát, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua.
“Đẹp quá đi.
”
“Nếu anh nói sớm hơn thì em nhất định ra đổi trang phục ngày hôm nay thành màu hồng nhạt rồi.
”
Phó Hoài Yến bật cười, nắm tay cô đi lên lầu.
“Về rồi mua viên màu đỏ sau.
”
Cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, mấy người đang chờ xem kịch vui của Thời Khanh vừa rồi bây giờ chỉ có thể thì thầm to nhỏ, bất kể nội tình giữa hai gia đình là gì, nhưng chiếc nhẫn có giá trị 500 triệu cũng khiến người khác ghen tị.
"Hôn vợ anh đi, anh ba.
" Bạn bè của Phó Hoài Yến ở bên cạnh ồn ào nói, dù sao thì mấy người bọn họ chưa bao giờ thấy có phụ nữ xuất hiện bên cạnh Phó Hoài Yến, huống chi bây giờ còn là hợp pháp.
Thời Khanh nghe thấy tiếng ồn ào thì lập tức cúi đầu, cô và Phó Hoài Yến đã làm chuyện thân mật nhất rồi, nhưng nụ hôn đơn giản nhất giữa hai người yêu nhau lại chưa từng có.
Tiếng hò reo của mấy người bạn tốt càng lúc càng lớn, Phó Hoài Yến lại nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Thời Khanh, lần này ngay cả khuôn mặt của cô gái cũng hồng hồng.
“Em có thấy phiền không?”
Thời Khanh nghe anh thấp giọng hỏi, tưởng anh đang hỏi cô có phiền không khi bạn bè của anh trêu chọc như thế.
Cô lắc đầu, ồn ào trong tiệc đính hôn, tất nhiên là lời chúc phúc của bạn bè rồi.
Giây tiếp theo — ngón tay còn chưa ấm lên đã nắm lấy cằm cô, chậm rãi nâng lên, hoa văn trên tay áo anh chạm vào gò má cô, ánh mắt Thời Khanh vẫn còn mơ hồ, đối diện với ánh mắt của Phó Hoài Yến.
Một người lạnh lùng như vậy, lại đang nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Một bóng đen rơi xuống trước mắt, đôi môi và hàm răng hơi lạnh của người đàn ông dán lên môi cô, mang theo mùi hương của cây tuyết tùng trên người anh, Thời Khanh không nhịn được mà túm lấy quần áo của anh.
Hóa ra là có phiền chuyện này không, Thời Khanh nhìn chằm chằm vào hàng lông mi gần trong gang tấc của anh.
“Anh ba còn chưa mở miệng kìa.
” Có người có ánh mắt sắc bén cố ý trêu chọc.