“Sao vậy?”
Thời Khanh thấy vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn anh, mang nét mệt mỏi sau khi uống rượu.
Phó Hoài Yến cũng cảm thấy sau tiệc đính hôn mà nói chuyện này ra là không tốt, nhưng vẫn tốt hơn là để Thời Khanh sau này phải hối hận.
Con cá nhỏ trong bể cá phun ra bong bóng, trong bầu không khí yên tĩnh thì cực kỳ rõ ràng, biệt thự họ ở được tô điểm thêm ít đồ trang trí mừng ngày đính hôn, Phó Hoài Yến bỏ ly trà giải rượu xuống, nhẹ giọng hỏi.
“Tại sao lại muốn kết hôn?”
Thời Khanh nhận thấy tâm trạng anh không vui như trong bữa tiệc, chuyện yêu thầm của con gái giống như tuân theo một số quy tắc đã được thiết lập sẵn, trước khi người ấy có tình cảm với mình thì nhất định không được chủ động nói ra trước mặt crush.
Cô chậm rãi ngồi trên sô pha, ngón tay nghịch nghịch dây buộc quần áo: “Chẳng phải hôm đó ở quán trà đã nói rồi sao? Sao bây giờ anh lại hỏi lại thế?”
Phó Hoài Yến nghĩ tới lý do có chút trẻ con của cô, huyệt Thái Dương đột nhiên giật giật, lúc ấy cũng chỉ nghĩ tới chuyện mình cần phải chịu trách nhiệm, nhưng lại bỏ qua một điều rất quan trọng.
Liệu một cô gái chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, có thể bị mê hoặc hoa mắt không?
Anh vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người, cố gắng để mùi rượu trên người mình tránh xa một chút: “Thời Khanh, có một việc anh hy vọng là em biết.
”
“Cuộc hôn nhân của chúng ta, quyền chủ động nằm trong tay em.
”
Thời Khanh nghe xong như lọt vào trong sương mù, cô luôn cho rằng quyền chủ động nằm trong tay Phó Hoài Yến, còn cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo thôi.
“Nằm trong tay em?”
“Nếu sau này em cảm thấy hối hận vì đã kết hôn, em có thể nói rõ ràng với anh, em có quyền tự do dừng lại bất cứ lúc nào.
” Phó Hoài Yến cảm thấy những lời mình nói ra rất rõ ràng.
“Nhưng suy xét đến hai gia đình, em không được phép ngoại tình trong thời gian hôn nhân, anh cũng thế.
”
Thời Khanh hiểu rõ ý anh, tâm trạng vốn đang vui mừng vì hôm nay là tiệc đính hôn cũng từ từ chìm xuống.
Cô không mong chờ Phó Hoài Yến sẽ kiên trì và khao khát cuộc hôn nhân này giống như mình, bởi vì cô đã yêu thầm anh rất nhiều ngày tháng rồi, nhưng ít nhất thì không phải là mang tâm trạng thế nào cũng được như vậy.
“Anh định nói chuyện ly hôn trong đêm tân hôn hôm nay sao?” Thời Khanh nhìn bộ trang phục màu đỏ trên người mình, cảm thấy chói mắt.
Phó Hoài Yến bị đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của cô làm cho giật mình, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt rưng rưng của cô, trước lời lên án của cô gái, anh muốn nghiêng người về phía trước để an ủi cô.
Lại lo lắng trên người mình đang nồng nặc mùi rượu, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nhẹ nhàng nói: “Anh không có ý muốn ly hôn, cũng không phải cố ý chọn ngày hôm nay.
”
Trong lòng Thời Khanh đang tức giận, không thèm nghe anh giải thích nữa.
“Tôi hiểu rồi, sau này nếu tôi có yêu người khác thì nhất định sẽ thông báo với ngài, ngài Phó.
”