Mấy chữ “thông báo” và “ngài Phó” bị cô nói rất nặng, Phó Hoài Yến cũng không muốn cô ôm cục tức mà đi ngủ, vừa định đứng dậy để giữ người lại thì đã bị ném một cái gối ôm tới.
“Phiền phức.
” Giọng nói cô gái nũng nịu, đôi mắt xinh đẹp kìm nén cơn tức giận, lần đầu tiên Phó Hoài Yến nhìn thấy Thời Khanh tức giận, cũng là lần đầu tiên bị người khác không phải ông cụ Phó mắng, bị ném gối ôm đến mức ngây ngẩn cả người.
Nhìn cô gái tức giận đi lên lầu.
Khi anh đi theo lên lầu, cửa phòng ngủ đã đóng chặt, anh xoay tay nắm, quả nhiên cửa đã bị khóa từ bên trong, anh gõ cửa mấy lần nhưng người bên trong đều không để ý.
Phó Hoài Yến đứng ở cửa mấy phút, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật mình bị đuổi ra khỏi phòng ngay trong ngày đầu tiên kết hôn.
“Thời Khanh, đi ngủ sớm một chút.
”
Anh nhắc nhở người bên trong, bởi vì mấy ngày trước anh ngẫu nhiên dậy uống nước lúc nửa đêm, phát hiện người trong ngực vẫn còn đang chơi điện thoại di động, cho nên sáng hôm sau không thể dậy ăn sáng nổi.
Cửa không có động tĩnh gì là sẽ mở ra, anh chỉ có thể đến phòng cho khách ở tầng khác để ngủ.
Thời Khanh nằm trên giường lắng nghe tiếng động bên ngoài, cho đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, tức giận mà trở mình, quả nhiên cái chi tiết tổng giám đốc bá đạo gọi người mạnh mẽ phá cửa xông vào trong tiểu thuyết đều là lừa dối.
Nằm thêm mười phút nữa, cô vẫn chưa hề buồn ngủ, Thời Khanh kêu rên một tiếng, thói quen là đáng sợ nhất, cho dù chỉ được Phó Hoài Yến ôm ngủ mấy ngày, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy không quen.
Xuống giường tìm loại dầu thơm dịu nhẹ mà trước đây cô vẫn dùng ở nhà, cô ngồi xổm ở mép giường, trầm ngâm nhìn chiếc hộp nhỏ mà mình mang đến.
Nguyên nhân chính khiến cô không thích người khác lên lầu khi ở nhà là vì Thời Khanh là người dễ ngủ, thích mơ, nửa đêm tỉnh dậy thường sẽ tự mình giải quyết nhu cầu.
Cô cũng phát hiện ra rằng ham muốn của mình dường như mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều.
Không muốn bị người nhà phát hiện, nên không thích bất kỳ ai lên lầu.
“Đàn ông và cái này có gì khác nhau chứ?” Thời Khanh lẩm bẩm ngoài miệng, trên tay cũng đã cầm một món đồ chơi nhỏ, đang đưa vào giữa hai chân mình.
Cô thuần thục khống chế độ rung, tay còn lại mở cổ áo, xoa xoa bộ ngực vốn đã ngứa ngáy mấy lần, tiếng rên rỉ mơ hồ của cô gái chậm rãi vang lên trong phòng.
Mãi cho đến khi độ rung tăng lên mức cao hơn, Thời Khanh mới đạt được cực khoái, cô nằm rũ xuống trên giường, mơ mơ màng màng mà nghĩ, vẫn có sự khác biệt.
Dường như Phó Hoài Yến làm sướng hơn một chút.
Buổi sáng dậy sớm, đến trước bàn ăn, Phó Hoài Yến nhìn chiếc ghế trống phía đối diện.
“Bà chủ đâu?”
Người làm thành thật nói: “Cửa khóa, lúc tôi gõ cửa thì bà chủ nói không muốn ăn.
”
Phó Hoài Yến thầm nghĩ, rốt cuộc thì vẫn còn tức giận.
Người làm bên cạnh thận trọng hỏi: “Ông chủ, ngài có muốn lấy chìa khóa dự phòng lại đây không?”