Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai



Cô Thời.

Thời Khanh nghe thấy anh gọi như vậy, cái tay ôm eo cô lại dùng sức lớn hơn, xoa bóp chỗ thịt mềm kia, làm cả người cô run lên.

Cô cảm thấy Phó Hoài Yến là đang trả thù câu “Ngài Phó” tối hôm qua của mình.

Phó Hoài Yến cũng không chần chờ, nhìn dây đai nhỏ bé trên vai cô gái rồi kéo xuống, váy ngủ xộc xệch lập tức tụt xuống chỗ đầu gối của cô gái, rồi an vị ở trên giường.

Hai hạt đậu phấn hồng bại lộ trong không khí, đầu ngực bởi vì cô vừa tự an ủi nên đang đứng thẳng, xinh xắn tô điểm trên đỉnh ngọn núi tuyết.

“Vừa nãy đã làm gì rồi?” Giọng nói lạnh lùng của Phó Hoài Yến nhiễm âm sắc tình dục, cánh tay mạnh mẽ kéo người vào trong lòng mình.

Bộ ngực bị đè bẹp trên ngực anh.

Thời Khanh đột nhiên bị cởi quần áo, còn chưa kịp phản ứng lại thì thân trên trần truồng đã nằm gọn trong vòng tay người đàn ông.

“Ai cho anh cởi quần áo của em…” Cô bị ôm đến mức không thể thở nổi, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm mấy câu oán giận.

Quần lót vốn đã mỏng manh vừa rồi còn bị tưới ướt nhẹp, hiện tại đang dán ở cánh hoa bên dưới, bị Phó Hoài Yến kéo đè xuống người anh, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đập thình thịch dưới thân mình.

Bàn tay to lớn của Phó Hoài Yến dọc theo vòng eo của cô gái tới cái mông như quả mật đào, tất cả lý trí của anh đều bị hai chữ “Không được” kia đánh tan, sức lực trên tay lại lớn hơn một chút, xoa đến mức Thời Khanh rầm rì kêu trên người anh.

Anh cúi đầu ngửi mùi hương trên ngực cô, mùi hoa hồng thoang thoảng, mỗi ngày sau khi cô tắm xong thì phòng tắm đều tràn ngập mùi hương này.

Khi Phó Hoài Yến đi tắm không biết đã ngửi mùi hương này mà tự giải quyết qua loa bao nhiêu lần, chỉ bởi vì cố kỵ vết thương của cô.

“Không phải muốn làm sao?” Hầu kết anh dịch chuyển, môi dán lên phần thịt non mềm ở ngực cô gái.

“Không cởi quần áo thì sao có thể làm được?”

Vừa dứt lời, một bàn tay anh đã nắm lấy một bên ngực, bàn tay to lớn nóng bỏng, cầm lấy thịt ngực không hề kiêng nể gì mà xoa nắn, đầu ngực cứng lên, bị anh nhéo một cái, cả bộ ngực đung đưa.

“Anh nhẹ chút đi…” Giọng nói Thời Khanh như đang khóc nức nở, tay người đàn ông có vết chai mỏng, xoa nắn đến mức khiến cô nhũn cả người.

“Không được.



Phó Hoài Yến mút ngực cô, đẩy cô lên trên một chút, cúi đầu cắn đầu ngực nhỏ nhắn của cô gái, đầu lưỡi bao bọc hạt đậu đỏ hung hăng mút cắn, khi thì mạnh mẽ đâm vào quầng ngực mềm mại một cái.

“Ưm… a…” Thời Khanh mở to miệng thở dốc, cả người mềm nhũn nằm trong lòng anh, tóc của người đàn ông đâm vào ngực cô rất ngứa, cô lập tức duỗi tay túm lấy tóc của anh, ngửa đầu đón nhận động tác hung mãnh lạ thường này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui