Phó Hoài Yến ngậm đủ rồi, nhả đầu ngực đầm đìa nước miếng ra, bàn tay chỉ cách lớp quần lót mà xoa mông cô đã bị tẩm ướt đẫm.
Anh dịch lên phía trước sờ vào giữa hai chân của cô gái, quả nhiên chỗ đó cực kỳ ướt át, âm đế cũng đã sớm sưng lên, hai ngón tay của anh nắm lấy viên trân châu nhỏ đang động tình kia.
“Ướt như vậy sao?” Anh cười khẽ.
Hai chân mảnh khảnh của Thời Khanh kẹp chặt tay của anh, nhục bích cũng theo đó mà ngậm lấy ngón tay đang cắm vào, đôi mắt rưng rưng, nhu nhược đáng thương, làm người ta muốn chà đạp.
“Anh phiền chết mất…” Thời Khanh cảm thấy vô cùng xấu hổ, làm gì có ai vừa mới tự an ủi đã bị bắt quả tang, còn lại bị người ta truy vấn vì sao lại ướt như thế, giọng khóc nức nở mà ghé vào vai Phó Hoài Yến.
Tiếng khóc nỉ non như là tiếng con mèo con rên khe khẽ, Phó Hoài Yến nghe xong thì bụng dưới nóng bừng lên, ôm mông cô gái đặt lên giường, sau đó cúi người xuống áp lên.
Ngón tay thọc vào rút ra bên trong thịt môi ướt át của cô gái, vừa mới xoa nhẹ âm đế vài cái đã nghe thấy người trong lòng đang khóc thút thít chuyển sang rên rỉ hỗn loạn.
Còn muốn há miệng cắn bả vai anh nữa.
Phó Hoài Yến thấy lông mi cô rung động, nước mắt dính bên trên, trước khi người khác kịp hiểu lầm thì đã bị mình chọc mình tức phát khóc, ngực anh khó tránh khỏi việc buông lỏng, chậm rãi xoa nắn đôi thỏ trước ngực cô.
“Không được hỏi sao? Khóc cái gì chứ?”
Thời Khanh vừa bị hỏi như vậy, tiếng nức nở còn lớn hơn nữa, tay nắm lấy bàn tay đang ra vào huyệt nhỏ mình của anh, trong tiếng rên rỉ ngắn ngủi còn sức lực để lên án anh.
“Anh… đã đề nghị ly hôn rồi… còn muốn làm với em… Tại anh nên em mới phải… tự mình giải quyết.”
Câu nói cũng lung tung rối loạn.
Phó Hoài Yến hơi đứng dậy, cởi chiếc áo sơ mi xộc xệch ra, lạch cạch một tiếng cởi bỏ dây lưng quần tây, tay kéo một chân của cô gái, dương vật nhảy ra cọ xát giữa hai chân cô.
Sau khi khai trai thì anh chưa làm thêm một lần nào nữa, nghẹn lâu hơn bất kỳ ai, bình thường đều phải lo trước tính sau, bây giờ cảm thấy tức giận lại có chút vui sướng.
“Anh có ý đó sao?” Anh nhìn người càng làm càng khóc, nước mắt như van xả lũ không ngừng được, quần lót cũng hoàn toàn ướt nhẹp, khăn trải giường cũng bị tẩm ướt đẫm.
Thế này thì chẳng mấy mà mất nước, Phó Hoài Yến cúi người xuống, tay lau nước mắt cho cô.
“Ngày hôm qua anh chỉ thương lượng thôi, có nói muốn ly hôn bao giờ?”
Thời Khanh cũng biết, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất bức bối, hai tay ôm ngực mình nghiêng mặt đi không để ý đến anh, thỉnh thoảng lại nức nở hai tiếng, trề môi.
“Anh nói là… Dù sao thì anh vốn dĩ cũng không muốn kết hôn…”
Đôi mắt Phó Hoài Yến tối lại, ngón tay móc lấy quần lót của cô gái bỗng chốc kéo xuống, huyệt nhỏ đẫm nước sốt tiếp xúc với không khí, bàn tay to lớn của anh bao lấy toàn bộ huyệt nhỏ, xoa bóp thật mạnh, tiếng da thịt va chạm với nước sốt vang vọng trong căn phòng.
Một tay khác thì kéo cánh tay của cô gái ra, phủ lên đầu ngực đã bị anh hút đến mức sưng lên.
Cúi đầu ghé sát vào gương mặt nhỏ của cô gái, nhìn lông mi ướt nhẹp của cô, nhẹ giọng nói, dùng giọng điệu mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.
“Anh không có ý đó.”
Môi hôn lên đôi mắt vì khóc mà trở nên đỏ bừng của cô gái, tiếp tục dỗ dành.
“Có muốn làm không?”