Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai



Đưa lưng về phía Thời Khanh, anh đang lấy quần áo trước tủ, những giọt nước dọc theo đuôi tóc của anh rơi xuống tấm lưng rộng rãi, men theo đường nét cơ bắp của anh, hoàn toàn rơi vào trong khăn tắm.

Thời Khanh nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng.

Cô còn chưa kịp nhìn đủ thì đã bị ai đó bắt gặp, quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tắm trên người cô.

“Còn chưa mặc quần áo à?”

Thời Khanh còn chưa hồi phục tinh thần từ vẻ đẹp vừa rồi, nên mở miệng ra nói hết suy nghĩ trong lòng mình.

“Chờ anh mặc giúp em.”

Nói xong mới phản ứng lại, cô vội vàng cầm bộ đồ ngủ bên cạnh lên, xuyên qua đầu, trong miệng nhanh chóng giải thích: “Không phải, ý em là, em có thể tự mặc được.”

Phó Hoài Yến nhìn chiếc khăn tắm của cô tản ra, hai chú thỏ trắng lắc lư theo động tác của cô, sau đó bị quần áo che lại.

Anh lắc đầu giúp cô lấy một bộ nội y, cũng may là nội y được đặt ở nơi dễ nhìn thấy hơn.

“Em chuẩn bị xong rồi!” Thời Khanh mặc quần áo xong thì trực tiếp nhảy xuống giường, chuẩn bị đi xuống ăn cơm, cô bây giờ đã đói bụng quá rồi.

Kết quả là cô lập tức ngã thẳng xuống tấm thảm trước mặt, khi đầu gối còn cách tấm thảm một chút thì cô đã bị người kia bế ngang lên, vững vàng rơi vào trong lòng Phó Hoài Yến.

“Chậm một chút.”

Phó Hoài Yến trực tiếp ôm người đi xuống bàn ăn dưới lầu.

Người làm lập tức bắt tay vào dọn bàn, Phó Hoài Yến cũng chưa ăn trưa, vốn là dùng nghỉ trưa để quay lại dỗ dành người ta, kết quả là lại “đánh nhau” đến hơn 5 giờ chiều, không cần phải đến công ty nữa.

Nhìn thấy người đối diện đang ăn từ tốn, ngước lên nhìn anh mấy lần, vẻ mặt muốn nói lại thôi, vừa mới thấy anh nhìn lại thì lại cúi đầu ăn tiếp, Phó Hoài Yến cảm thấy vậy mà cô vợ mới cưới của mình cũng có chút vụng về đáng yêu.

“Muốn nói gì thì nói đi.” Anh phá vỡ sự im lặng.

Thời Khanh đang nghĩ rằng hầu hết các gia đình đều có văn hóa “lúc ăn và ngủ thì không nói chuyện”, nhưng cô và Phó Hoài Yến ngoại trừ lúc ăn và ngủ thì dường như không có cơ hội nào khác để nói chuyện, nghe thấy anh chủ động mở miệng thì buông xuống băn khoăn.

“Mấy hôm nữa em có thể ra ngoài tham gia buổi trình diễn catwalk được không?"

“Được chứ.” Phó Hoài Yến gật đầu.

“Chuyện như vậy không cần hỏi ý kiến của anh, đều là tự do của em mà.”

Thời Khanh lập tức trở nên vui vẻ rõ ràng.

“Tìm người đi cùng em đi, nếu không sẽ không an toàn.”

“Nhưng em không có bạn nào cả…” Thời Khanh lúng túng nói, cô không ra ngoài cũng không tham gia tiệc tùng, thế thì tìm bạn bè cùng tuổi ở đâu chứ? Có khi cô còn cảm thấy bản thân rất giống một kẻ lập dị nữa.

Phó Hoài Yến lại không ngờ tới điều này.

“Phó Duyệt đang ở trong nước, để anh bảo con bé đi cùng em.”

“Được.” Thời Khanh có ấn tượng rất tốt với em họ của Phó Hoài Yến, hai người trò chuyện rất vui vẻ trong buổi tiệc đính hôn hôm đó.

Sau khi cơm nước xong, Thời Khanh nhìn người làm lên lầu dọn dẹp, nghĩ đến bãi chiến trường trong phòng, mặt cô lập tức nóng bừng lên, quay người lại nhìn thấy Phó Hoài Yến đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt bình tĩnh xử lý công việc.

Thời Khanh đợi một lúc cũng không thấy ai đến đây, nên chậm rãi bò đến bên người đàn ông hỏi: “Em không cần uống thuốc sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui