“Hả?” Phó Hoài Yến nghiêng đầu nhìn cô.
Mặc dù lúc nãy khi tắm rửa, Phó Hoài Yến rửa sạch trong người cô rất lâu, chút tinh trùng còn sót lại bên trong cũng đã được loại bỏ, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, giải thích: “Không phải anh vừa mới… xuất tinh vào bên trong sao.”
Tay Thời Khanh nắm lấy quần áo, bên cạnh bàn ăn có người làm đang dọn dẹp, cô rất xấu hổ khi nói điều này trước mặt nhiều người như vậy.
Phó Hoài Yến hiểu rõ cô đang nói đến loại thuốc gì, sau khi tắm rửa cho cô xong thì anh cũng không nghĩ tới việc chuẩn bị thuốc.
“Lần trước uống thuốc kia xong em cảm thấy thế nào?”
Tuy rằng thuốc là do chuyên gia đặc biệt chuẩn bị, nhưng bản thân Thời Khanh không đến bắt mạch tận nơi nên khó tránh khỏi sơ suất.
Thời Khanh lắc đầu.
“Em không uống của anh, về nhà đã uống thuốc mẹ chuẩn bị, vì sợ xung đột nên không uống nữa.”
Lúc ấy Phó Hoài Yến sợ sai lầm nhất thời của mình sẽ hủy hoại cả đời của cô nên mới vội vàng gọi người mang thuốc qua, cũng không để ý xem rốt cuộc là cô uống thuốc do ai chuẩn bị.
“Vậy hôm nay uống thuốc kia đi, để lát nữa anh cho người mang đến.”
Thời Khanh gật đầu.
“Mấy ngày nữa anh sẽ đưa em đi khám sức khỏe.” Phó Hoài Yến chỉ biết nhà họ Thời cưng nựng con gái, không thích cho cô ra ngoài, nhưng không biết là vì sức khỏe của cô hay vì sợ cô bị người khác thèm muốn, anh cũng không hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Thời Khanh nghe thấy chuyện khám sức khỏe, tưởng Phó Hoài Yến muốn có con, nhưng lại cảm thấy sức khỏe cô không tốt, ngập ngừng hỏi anh: “Anh muốn có con sao?”
Phó Hoài Yến không ngờ cô lại trực tiếp nghĩ xa đến thế, buông đồ trong tay ra, nhìn cô.
“Tại sao lại nghĩ vậy hửm?”
“Chỉ muốn hỏi chút thôi.” Thời Khanh thấp giọng lẩm bẩm.
“Dù sao thì anh cũng đã lớn tuổi rồi, muốn có con là chuyện bình thường.
Phó Từ đã lớn như vậy rồi…”
Phó Hoài Yến vẫn nghe rõ từng chữ.
Thời Khanh nói xong, chuẩn bị bỏ chạy, xoay người bò sang bên kia ghế sô pha, còn chưa bò được hai bước thì đã bị người tóm lấy mắt cá chân không thể cử động được.
“Trở về.” Phó Hoài Yến dùng chút sức lực.
Thời Khanh ngoan ngoãn bị kéo về phía sau, cúi đầu nép vào người đàn ông bên cạnh.
“Ai lớn tuổi hửm?” Phó Hoài Yến nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cô.
“Anh.” Mắt cá chân của Thời Khanh bị nhéo đau, anh đã nghe thấy rồi nên cũng bất chấp luôn.
"Anh đã ba mươi rồi..."
Phó Hoài Yến bị tức cười.
“Vậy mà em còn kết hôn với anh, bây giờ đã ghét bỏ rồi à?”
“Em không ghét bỏ.” Thời Khanh nắm quần áo của anh.
“Mẹ nói người lớn tuổi thường sẽ biết thương nửa kia hơn.”
Phó Hoài Yến nhìn bộ dạng cô như thể đang bị bắt nạt, sau khi nói xong đuôi mắt còn hơi đỏ lên, vẻ mặt anh nghiêm túc mà nâng mặt cô lên, nói: “Đúng rồi, bản thân em vẫn còn đang là trẻ con, cho nên sắp tới anh không có dự định có con.”
“Còn nữa, Phó Từ là vì anh cả anh lớn tuổi, lại sinh con sớm, có liên quan gì đến anh chứ?”