Ham Muốn


Văn Uyển trở về thấy gương mặt Tô Bối ửng đỏ, bèn chậc chậc hai tiếng:
“Nhìn hai người ngọt ngấy muốn chết...Người không biết còn tưởng hai người là người trẻ tuổi 17-18 tuổi thôi đấy...”
Nghe thấy thế, Tô Bối hờn dỗi trừng Văn Uyển: “Em là người trẻ tuổi 17-18 tuổi, vậy sao em lại tìm ông già mấy chục tuổi như Diệp Liệt Thanh?”
“Chuyện này chị không hiểu đâu...!Nhân sinh trên đời chỉ cầu sung sướng, người trẻ tuổi đâu sướng như thịt khô già..."
Văn Uyển lén lút đi đến trước mặt Tô Bối, cười hì hì nói: “Ví dụ như bác cả em và anh trai em...!Hai bọn họ ở trên giường, ai làm cho chị sướng nhất vậy? Hửm?”
Gương mặt Tô Bối đỏ bừng không giấu được: “Cẩn thận bác cả em xử lí em...”
“Haizz...!Chuyện này còn không phải sao...!Chắc chắn là bác cả em làm sướng hơn rồi...!Người trẻ tuổi chỉ biết làm linh tinh...!Còn mấy anh già mới biết dỗ dành...
Tô Bối nghe thấy thế liếc mắt nhìn Văn Uyển: “Em còn cùng người trẻ tuổi...!Ưm…’’
Còn chưa nói hết câu, đã bị Văn Uyển che kín miệng: “Chị nhỏ giọng một chút, để kẻ điên Diệp Liệt Thanh kia nghe thấy được sẽ...”
...
Tô Bối im lặng một lát, nghĩ tới dục© vọng chiếm hữu bướng bỉnh kia của Văn Quốc Đống, như vậy Diệp Liệt Thanh cũng không kém hơn chỗ nào.

“Em...!Bảo trọng.”
Văn Uyển nhún vai:
“Đều là chuyện lâu lắm rồi, em không nói ai biết...!Hơn nữa Diệp Liệt Thanh còn từng ** Văn Tuyết, vì sao em không thể ngủ với tiểu thịt tươi được?”
Cha Tô vốn định bỏ qua nghi thức sửa miệng, nhưng bầu không khí đều trang trọng, đương nhiên không thể bỏ qua bước này được.
Tô Bối thay trang phục kết hôn sườn xám màu lam, Văn Quốc Đống cũng mặc trang phục kết hôn cùng màu, hai người đứng cạnh nhau hình ảnh đó thực sự khó khiến người ta liên tưởng đây là ba chồng và con dâu.
Văn Quốc Đống bưng trà cùng với Tô Bối, quỳ gối lên đệm hương bồ màu đỏ, chân thành gọi cha Tô:
“Mời bố...!Uống trà.....”
Cha Tô nhận trà trong tay, run nhè nhẹ một chút.
Thân thích ở bên cạnh xem náo nhiệt lập tức ầm ĩ nói: “Chú rể...!Xem ra bố vợ không hài lòng...!Lại nói mấy câu dễ nghe đi.’’
Bố Tô vội vàng nhận trà, uống một ngụm: “Không cần không cần...!Hài lòng hài lòng.’’
Văn Quốc Đống nghe lời mọi người nói, bèn nghiêm túc nói với cha Tô:
“Bố, mẹ...!Hai người yên tâm đi, sau này Bối Nhi là người đứng đầu trong nhà bọn con, cô ấy nói đi hướng đông con tuyệt đối không đi hướng tây, nhà bọn con do cô ấy định đoạt...
Vốn tâm trạng của bố Tô đã ổn định, trong lúc nhất thời lại muôn vàn phức tạp, cảm thán kỹ thuật diễn của ông thông gia, cũng nhét bao lì xì qua.
“Cảm ơn bố...”
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống gọi bố quen miệng, bèn vươn tay kéo góc áo của Văn Quốc Đống.

Lúc này hắn mới kịp phản ứng, bưng trà cho mẹ Tô.
Mẹ Tô cũng là vẻ mặt thấp thỏm nhận trà, không nói câu nào trực tiếp đưa bao lì xì.
Ngay sau đó Tô Bối kính trà bố mẹ, đến cuối cùng hai người họ không nói câu nào, ngóng trông nghi thức này kết thúc.
Hôn lễ tiếp tục diễn ra, so với Văn Quốc Đống đắm chìm trong hôn lễ, người khó tiếp nhận nhất là cha mẹ Tô gia cùng với mấy anh em của Văn Quốc Đống.

Vất vả lắm nghi thức mới kết thúc, tiệc cưới bắt đầu.
Diệp Liệt Thanh dẫn đầu mấy anh em Văn gia, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Ông hai nhà họ Văn: “Nói thật...!Vừa rồi khi kính trà, tôi thực sự sợ bố Tô Bối nhảy bật dậy...”
Diệp Liệt Thanh lau mồ hôi mỏng trên trán: “Ai bảo không phải chứ...” 
Mấy người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Làm khó cho cậu quá.’’
Tiệc cưới bắt đầu, bố mẹ Tô gia dẫn người đi kính rượu.
Một đường đi qua, Tô Bối nghe mọi người khen ngợi Văn Quốc Đống, cho nên Văn Quốc Đống vui vẻ uống không ít rượu, khiến người đi kèm chú rể không có đất dụng võ.
Uống mãi cho đến khi đến trước mặt người Văn gia.
Ba anh em Văn gia nhìn Văn Quốc Đống mặt đỏ bừng, đã ngà ngà say không nhịn được nhắc nhở:
“Đại ca...!Anh uống ít thôi...!Lát nữa còn...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nắm lấy tay Tô Bối, thân mật cọ lên mặt cô: “Các cậu đang ghen tị tôi có bà xã đấy à.”
“Bà xã...!Bọn họ ghen ghét anh.”
Người Văn gia che mặt dời mắt: “Đi đi...!Đến bàn khác đi...!Chỗ bọn em không cần phải chiêu đãi...”
Thực sự là không còn mặt mũi mà.
Thấy thế, biểu cảm trên mặt Văn Quốc Đống nghiêm trọng: “Sao lại nói như vậy...!Còn không mau gọi chị...!Ui da...” 

Còn chưa nói xong, Tô Bối giẫm mạnh chân lên mũi chân Văn Quốc Đống.
“Bà xã...!Em làm gì thế?”
Bố Tô mẹ Tô nghe thấy tiếng chạy tới, thấy Văn Quốc Đống co chân, vội vàng tiến lên trách mắng:
“Tiểu Bối! Sao con lại như vậy? Đúng mực một chút được không?”
Tô Bối nghe thấy thế hung dữ trừng Văn Quốc Đống, hắn lập tức tỉnh táo lại, xua tay:
“Bố  mẹ...!Con không sao, con không sao...!Con tự va trúng bàn, không liên quan tới Bối Nhi...”
Mẹ Tô véo Tô Bối một cái, nhỏ giọng quát cô: “Lát nữa mẹ sẽ xử lý con sau!”
“Bối Nhi, không được lộn xộn!”
Gương mặt Tô Bối lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống tỏ ra đáng thương trước mặt bố mẹ bèn mở miệng lặng lẽ nói:
[Anh đợi đó cho em!].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận