Sâu trong mấy mẫu rừng mai có một đình ấm, chẳng qua hàng năm không có người tới nên nơi này như bỏ hoang.
“Làm gì thế? Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì? Buông tay!” Văn Uyển không kiên nhẫn hất tay ông ta ra.
Thấy sắc mặt cô ấy không tốt, Tô Bối kéo áo lông vũ của Văn Quốc Đống trên người, nhỏ giọng nói: “Em nói không sai mà...!Năm trước không thấy anh câu được mấy con cá...”
Ồ...!Câu được một con, chẳng qua Văn Quốc Đống lại ném trở về.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống đột nhiên cười to: “Ai nói với em năm ngoái anh không câu được cá...”
Sau khi nói xong, tầm mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Bối.
Một lúc lâu sau, thấy Tô Bối kinh ngạc qua đi hoàn hồn lại, khóe miệng nhếch cao: “Con cá mà anh câu năm ngoái...!Bây giờ đã sinh được một con cá con...”
Tô Bối nghiến chặt răng, trừng mắt với hắn một cái không nói chuyện.
Nghĩ tới lúc trước khi sinh nhật của Văn Quốc Đống, ở trong phòng trên đảo Phù Dung thấy những bức tranh sơn dầu của cô, có lẽ trong lòng đắc ý cỡ nào, không hiểu sao trong lòng cô có chút tức giận.
Vừa mất phu nhân còn thiệt quân, là nói cô.
Văn Quốc Đống kéo cô ngồi lên đùi mình, nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi...!Đừng tức giận nữa...!Phụ nữ tức giận sẽ mau già…”
“Cáo già xảo quyệt...”
Tô Bối nghẹn một lúc lâu mới nói ra được câu như vậy, trước đây cô không chỉ mắng ngấy, có lẽ Văn Quốc Đống cũng nghe ngấy.
“Hai mươi mấy năm khổ sở, không phải uổng phí...”
Đập chứa nước tầm nhìn trống trải, cảnh tuyết phối với hoa mai, cũng có vẻ đẹp riêng.
Tô Bối chán muốn chết dựa vào trong lòng Văn Quốc Đống, thường trêu chọc người đàn ông một chút, chọc Văn Quốc Đống ôm cô tay dần nắm chặt: “Không thể thành thật một chút được à...”
“Không thể...!Ông xã...!Nhàm chán muốn chết…”
Trong lúc ăn tết hiếm khi có được thế giới hai người, lão nam nhân lớn tuổi lại chỉ biết trầm mê ở trong hoạt động dành cho người già như vậy.
Diệp Liệt Thanh cũng lớn tuổi, còn biết lôi kéo Văn Uyển đến rừng mai “ngắm hoa”.
Đương nhiên cô cũng không biết trời như băng, đối phương ở bên trong thưởng “hoa thật” hay là “hái hoa”.
Văn Quốc Đống “không hiểu phong tình” chọc Tô Bối rất không vui.
Tô Bối xoay người ngồi trên đùi người đàn ông, dán sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Ông xã...!Chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa được không.”
Nghe thấy thế, mắt phải của Văn Quốc Đống đột nhiên giật giật, nhìn bốn phía trống trải hỏi: “Không chê lạnh à?”
Tô Bối há miệng ngậm lấy vành tai của Văn Quốc Đống, đầu lưỡi ấm áp lượn vòng trên vành tai hắn, rất lâu sau mới khàn giọng nói: “Muốn ông xã...”
Sau khi nói xong, cơ thể nhỏ xinh của cô cọ trên người Văn Quốc Đống.
Đôi mắt Văn Quốc Đống không nhịn được đậm màu hơn, ấn Tô Bối đang không ngừng cọ loạn trên đùi mình: “Tiểu tao hóa...!Trở về lại nói...!Ừm…”
Tô Bối không đợi hắn nói xong, trực tiếp hôn lên.
Trời băng đất tuyết, bóng người giao triền ngay bên đập nước lại có một phen phong tình khác.
Cơ thể Tô Bối dán sát vào người Văn Quốc Đống, nhắm mắt hôn sâu.
Đây là hơn một năm nay, lần đầu tiên hai người không chút cố kỵ khó kìm lòng nổi ở bên ngoài.
Lúc trước e ngại thân phận, chuyện quá mức nhất mà Tô Bối làm, chỉ là đánh thuốc mê Lâm Quyên ngủ say làm bên cạnh bà ta.
“Ừm...” Hai bên ngực Tô Bối bị đôi tay của Văn Quốc Đống xoa nắn, không nhịn được than nhẹ một tiếng, trêu chọc Văn Quốc Đống càng dùng sức xoa bóp hơn.
“Ừm...!Đừng niết mạnh như vậy...!Sờ như vậy thì có ích lợi gì...!Anh lại không...!Ừm...”
Còn chưa kịp nói xong, phía sau hai người đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
“Khụ khụ...” Người tới cúi đầu, họ khan hai tiếng, mới nói: “Chị dâu...!Em, em tìm đại ca có chút việc...”
Văn Quốc Đống còn chưa rút tay về đã bị Tô Bối đánh bay, đỏ mặt trừng mắt với hắn một cái muốn đứng dậy, nhưng bị Văn Quốc Đống kéo lại.
“Có chuyện gì?”
“Người phía trên tới...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống hơi nhăn lại, đôi mắt dưới mắt kính gọng bạc trở nên sắc bén: “Chuyện khi nào...”
“Chuyện hai ngày trước, tới không có một chút tin tức...!Người nào cũng chưa chào hỏi.”
Văn Quốc Đống không nói chuyện, nhìn mặt nước bình tĩnh nói: “Kệ bọn họ đi, qua năm mới trước đã.”
“Vâng...”
Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Bối: “Vậy không quấy rầy chị dâu nữa, em đi về trước.”
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, người đàn ông tới mau đi cũng mau.
Tô Bối liếc mắt nhìn sườn mặt của Văn Quốc Đống: “Ngàn tính vạn tính, anh cũng có lúc thất thủ?”
Tuy không biết “người phía trên” mà người đàn ông kia nói là ai, nhưng có thể chắc chắn những người này xuất hiện tuyệt đối nằm ngoài dự tính của Văn Quốc Đống.
“Bé cưng...!Vui vẻ như vậy sao?” Văn Quốc Đống cúi đầu cắn lên cổ Tô Bối một cái: “Nếu ngài Văn nhà em xuống dốc...!Thì lúc này em mới ngồi nóng hổi vị trí Văn phu nhân có thể thoải mái được sao?”
Tô Bối không để bụng nhún vai: “Không phải là không thể ly hôn.”
“Ồ.....!Ly hôn...!Em đi ly cho anh nhìn một cái xem.”
“Cục trưởng Văn...!Loại người như anh, sao sống tới ngày này còn chưa xuống dốc?”
Tác phong làm việc bừa bãi còn kiêu ngạo, thường ngày trên công việc gây thù chuốc oán không ít mới đúng, vậy mà có thể an ổn nhiều năm như vậy.
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối trong lòng với hàm ý sâu xa: “Sao em biết anh không xuống dốc?”
“...”
Tô Bối im lặng một lát, ngay sau đó khẽ thở dài: “Cục trưởng Văn, khiêm tốn một chút...”
Bầu không khí kiều diễm vừa rồi bị người ta cắt ngang, lúc này Tô Bối thành thật ở trong lòng Văn Quốc Đống câu cá.
Một lúc lâu sau, Tô Bối mới đột nhiên kịp phản ứng mở miệng hỏi: “Người vừa rồi kia! Sẽ không nói linh tinh ra ngoài đúng không?”
Văn Quốc Đống thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Bối: “Quyến rũ người ta dưới ban ngày, còn sợ bị người ta truyền ra?”
“Văn Quốc Đống...”
“Sẽ không nói linh tinh...”
Mới có quỷ.
Hai người vẫn luôn ngồi dưới ánh mặt trời bên cạnh đập chứa nước, mãi mà không thấy Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển ra khỏi rừng mai.
Tô Bối nhíu mày: “Hai bọn họ...!Không phải là đi lạc đấy chứ?”
“Ò..."
Văn Quốc Đống cười mỉa một tiếng, xách thùng nước thành quả cả buổi chiều, nắm tay Tô Bối rời đi.
Mấy ngày sau, Văn Quốc Đống bận rộn hơn với mắt thường có thể thấy được, ngay cả Diệp Liệt Thanh cũng bắt đầu đi sớm về muộn.
Mỗi ngày tuy Văn Quốc Đống về nhà, nhưng cũng là dẫn đám Diệp Liệt Thanh tới phòng làm việc, đợi cho tới tận đêm khuya mới tách ra.
Tô Bối nhìn thấy rõ, nhưng chưa từng chủ động mở miệng hỏi công việc của Văn Quốc Đống, giống như Văn Quốc Đống ít nhúng tay vào công việc của cô.
Văn Quốc Đống không mở miệng, cô sẽ không hỏi.
Công tác mấy năm nay, Tô Bối vẫn luôn hiểu rõ một đạo lý, trước khi mình hoàn toàn có năng lực giải quyết vấn đề của đối phương, đừng dễ dàng mở miệng và nhúng tay.
Năm mới qua đi xong, người chúc tết ít đi rất nhiều.
Văn gia không bận rộn xã giao, Tô Bối cũng vui vì được nhàn rỗi, nhàn rỗi tới mức đi theo ba chị em dâu Văn gia cùng tới vườn hoa phía sau pha trà ngắm hoa.
Trước đây có Lâm Quyên ở đây, Liễu Nhứ vẫn luôn không tham dự tụ họp của đám chị em dâu.
Nhưng mà bây giờ ăn tết hiếm khi được nhàn rỗi, hơn nữa Văn Uyển cũng thân thiết với Tô Bối, quan hệ giữa chị em dâu cũng hòa hợp hơn.
Thím hai Văn gia ôm lò sưởi nhỏ trong lòng, tầm mắt đảo qua mọi người, nhìn thấy hình ảnh này trong lòng không khỏi dâng lên cảm khái: “Hình ảnh như vậy, ở Văn gia hai mươi mấy năm đều hiếm gặp…”
Văn Uyển đang dựa vào bả vai Liễu Nhứ, nghe thấy thế nhướng mày: “Ít đi hai con gà chưa hoàn toàn tiến hóa chỉ biết thét chói tai, đương nhiên là yên tĩnh hơn...”
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nhưng không mở miệng quở trách: “Không biết lớn nhỏ còn ra thể thống gì…”
“Chậc chậc...!Con nói sai sao? Con nhớ rõ tế tổ năm kia, hai bọn họ cãi nhau, giọng Văn Tuyết còn the thé hơn giọng con gà trống dùng để cúng...”
Văn Uyển vừa nói vừa học dáng vẻ cãi nhau lúc đó của hai người.
Trêu chọc mấy trưởng bối không nhịn được bật cười.
“Văn Tuyết...” Thím ba Văn gia mở miệng, không nhịn được lắc đầu.
“Làm bậy.”
Chị em dâu chị dâu em chồng trong nhà nếu nói thân như một nhà, đương nhiên đó là nói miệng, chỉ vì lợi ích gia tộc buộc chặt, lúc này mới thành “người một nhà”.
Chẳng qua hai mươi mấy năm trước, chị dâu em chồng bất hòa, nhìn nhau không vừa mắt, chân chính thân thiết hơn chỉ có ba bọn họ.
Mấy người khác gặp mặt không phải đỏ mặt tía tai, ngày lễ ngày tết gặp mặt có lần nào không náo nhiệt cãi cọ.
Qua đi hơn hai mươi năm, “người một nhà” sáp lại gần, còn có lúc sống yên ổn chưa từng có.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, hai người kia người nào cũng chưa từng thắng.
Một người liên tục tác thành cho con dâu mình thành tình địch, người kia thì loại mình ra khỏi gia phả, còn tặng ông xã cho cháu ruột của mình.
Kết cục của hai người này, nói một câu tự làm bậy cũng không quá.
“Hơn nữa...!Văn Tuyết này...!Rốt cuộc đại ca đưa đến chỗ nào?”
Thím tư Văn gia đột nhiên chen miệng, khiến bầu không khí thoáng đọng lại chỉ trong nháy mắt.
Văn Uyển liếc mắt nhìn Tô Bối: “Chị dâu...”
Lời nói mới có mở đầu, tầm mắt của mọi người xung quanh đều nhìn về phía Văn Uyển, da đầu của cô ấy căng lên vội vàng sửa lại: “Mẹ...!Mẹ nhỏ...!Có biết Văn Tuyết đang ở đâu hay không?”
Tô Bối nhìn than lò trước mặt, vẫn đáp: “Không biết...”
“Ô...!Hiện giờ chị và bác cả em vẫn còn bí mật sao?”
Tô Bối nâng mắt cười mà như không cười nhìn Văn Uyển: “Hay là lát nữa đợi bác cả em trở về, chị hỏi một chút giúp em nhé?”
“Đừng...!Đừng...!Thực ra em không muốn biết lắm..”
Trong bình sắt không ngừng tỏa ra sương trắng, Liễu Nhứ cầm cốc trà ấm, tràn ngập thâm ý mở miệng: “Trái lại bây giờ chị dâu còn ngồi yên được.”
Một câu rất khó hiểu của Liễu Nhứ, khiến ba chị em dâu Văn gia không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Bối.
Tô Bối gảy than lửa hai lần: “Tôi chính là không ngồi yên được cũng không ly hôn được...”.