Liễu Nhứ nghe thấy thế, không khỏi đánh giá Tô Bối thêm mấy lần, đôi mắt tràn ngập kiêu ngạo lần đầu tiên hiện lên thưởng thức thật lòng: “Nếu Lâm Quyên có một nửa thông minh của chị dâu, cũng không đến mức hơn hai mươi năm đều không bắt được người đàn ông.”
“Nếu bà ta thông minh, sao hôm nay tôi có thể ngồi giữa mọi người...”
Nếu Lâm Quyên có một chút đầu óc, Văn Lê sẽ không bị dưỡng phế, Văn Lê không phế, đương nhiên sẽ không nhìn trúng cô…
Văn gia hôm nay càng không có một vị trí nhỏ của cô, cô và Văn Quốc Đống sẽ chỉ là người của hai thế giới không có giao thoa.
“Cho nên...!Tôi thực sự hi vọng bà ta có thể sống.”
Nghe thấy thế, cho dù là thím ba Văn gia tính tình ôn hòa nhất, cũng không nhịn được khóe miệng giật giật.
“Dù sao làm mẹ chồng nàng dâu một thời gian...!Có một số việc không làm cẩn thận thì không để đường rút lui..”
Liễu Nhứ nghe xong những lời này, đôi mắt lạnh lẽo hơn: “Lòng dạ đàn bà...!Lúc trước anh cả xảy ra chuyện, Lâm gia chưa từng cho Văn gia đường rút lui.”
Chuyện tới cửa tàng trữ ma túy đều làm ra được, sau này Lâm gia còn chuyện gì phát rồ không làm ra.
Trong mắt thím hai Văn gia lướt qua trào phúng: “Người Lâm gia đều ngu ngốc và quá tự cho là đúng..
Lâm Quyên chính là quá coi trọng mình, coi trọng cái gọi là địa vị và mặt mũi… Nếu không vì như vậy, bà ta thật ra sẽ là một chị dâu cả tốt…”
“Chị dâu cả dễ đo nắn”
Nhưng mà Tô Bối...!Mặt ngoài thoạt nhìn phúc hậu còn vô hại, thực ra bên trong giấu đao, nếu không một người đang khỏe mạnh như Lâm Quyên, sao dễ dàng trúng gió.
“Haizz...!Người thành như vậy...!Đừng nói nữa...!Sau này ít lui tới thì hơn...”
Nghe thấy thế, Tô Bối mỉm cười.
“Ừm...!Tết nhất có thể tránh nói mấy chuyện đen đủi kia được không!”
Khác với mấy người khác trên mặt có đồng tình và thương hại, chán ghét trên mặt Văn Uyển là thật: “Nghe thấy tên bà ta cháu sẽ không nhịn được buồn nôn...!Ghê tởm đến mức tối nay ăn cơm đều không ngon...”
Lâm Quyên có thể bôi thứ không rõ lai lịch kia vào chỗ đóa mỗi tối, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ghê tởm.
Năm đó cô ấy tặng đồ cho Văn Tuyết, tiểu tiện nhân kia chỉ dùng một lần lập tức phát hiện không đúng, cho nên sau đó cô ấy chỉ có thể đặt thứ kia ở đống đồ ăn vặt của cô ấy.
Văn Tuyết còn biết phân biệt đồ tươi mới...!Lâm Quyên dùng thứ kia, đều thối thành như vậy còn dùng.
Mắng bà ta ngu, cô ấy đều cảm thấy sỉ nhục từ “ngu” chân chính.
Nhớ tới Văn Tuyết, không hiểu sao cơ thể Văn Uyển nóng lên: “Không biết cô út của em ở bên ngoài có ăn ngon ngủ tốt hay không.
Đột nhiên rất nhớ bà ta…”
Người khác không biết Văn Uyển đang nói gì, nhưng sao Tô Bối có thể không biết.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, đều cười hiểu ý.
Văn Quốc Đống lại đêm hôm khuya khoắt mới trở về, Tô Bối sớm đã mở nước nóng, mặc bộ đồ ngủ bằng ren gợi cảm, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Ông xã...!Tắm uyên ương không?”
“Tiểu tao hóa...!Em muốn nhân lúc bây giờ ông đây đang lo lắng quá nhiều việc, muốn ép khô ông đây đi tìm nhà kế tiếp sao?”
Nghe thấy thế, Tô Bối trừng mắt với hắn một cái: “Không muốn thì thôi...!Ai bảo anh giống như…”
Còn chưa kịp nói xong, di động của Văn Quốc Đống vang lên.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn số lạ, trực tiếp ấn loa.
“Văn tiên sinh...!Tôi là người của viện điều dưỡng thần kinh Thanh Sơn, gần đây tình hình của Văn tiểu thư chuyển biến càng ngày càng tệ hơn...!Ngài xem có cần để người nhà của bà ấy tới đây nhìn một cái hay không.”
“Không cần, chỉ cần nó không chết...!thì đừng gọi điện thoại cho tôi.”
“Nhưng mà...”
Không đợi bên kia nói hết lời, Văn Quốc Đống đã cúp điện thoại.
Tô Bối nhướng mày, không cần hỏi thăm cũng đã nghe thấy được.
“Cục trưởng Văn...!Anh đây là giam cầm phi pháp...”
Trên mặt Văn Quốc Đống không chút biểu cảm: “Nó đáng đời...”
Tô Bối vỗ Văn Quốc Đống một lát, do dự một lúc vẫn hỏi: “Bà ta...!Thực sự điên rồi sao?”
“Tám chín phần mười là giả vờ.”
Văn Quốc Đống nhắc tới Văn Tuyết, căm ghét trong đôi mắt không ít hơn Lâm Quyên: “Đừng để ý tới nó, nếu nó không phải người của Văn gia, e rằng chết ở bên ngoài cũng không có người biết nó là ai..."
Tô Bối đột nhiên nhớ tới cha Văn Uyển, vươn tay xoa lông mày nhíu chặt của Văn Quốc Đống: “Ở trước mặt em không được nhắc tới người phụ nữ khác! Cho dù là người phụ nữ có huyết thống với anh cũng không được...”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống không nhịn được bật cười: “Vậy em còn muốn sinh con gái?”
“Con gái của em đương nhiên không giống...!Con bé là từ trong bụng em sinh ra...”
Khi Tô Bối nói chuyện, váy ngắn xuyên thấu trên người muốn rơi nhưng không rơi, lộ ra mảng lớn cảnh xuân trước ngực.
Văn Quốc Đống cúi đầu thì thấy viên anh đào cứng rắn trên nộn nhũ của Tô Bối, đôi mắt nóng hơn: “Không có anh, con bé có thể tự mình chui vào trong bụng em sao?”
“Ừm...!Ông xã...!Hôm nay là ngày lành, thêm em gái cho Tiểu Ngọc được không?”
Văn Quốc Đống vươn tay véo nhẹ viên anh đào cứng rắn, đôi mắt nóng bỏng, mắt kính gọng bạc đều không che giấu được: “Hôm nay chơi chút khác biệt…”
"Hum?"
Tô Bối vừa mới ngẩng đầu đã bị Văn Quốc Đống che kín đôi mắt, đè lên trên giường.
Không đợi cô kịp phản ứng, váy ngủ gợi cảm trên người bị Văn Quốc Đống kéo xuống, đôi tay và đôi mắt bị khăn lụa quấn và che kín: “Ông xã.”
“Ngoan...!Ông xã đi tắm rửa một lát, sẽ trở về nhanh thôi.”
Sau khi nói xong, trên người Tô Bối nhẹ hơn, Văn Quốc Đống đứng dậy rời đi.
Đôi mắt của Tô Bối bị che lại, thính lực trở nên vô cùng rõ ràng, chỉ mấy phút sau Văn Quốc Đống đã trở về đứng ở mép giường.
“Văn Quốc Đống...”
Nghe ra được cảnh cáo trong lời nói của cô, Văn Quốc Đống cất di động: “Ông xã tự mình thưởng thức, không cho người khác xem…”
“Ồ...” Cô đã biết, hai cha con này y hệt nhau.
Nghĩ vậy cơ thể Tô Bối đột nhiên cứng đờ, Văn Quốc Đống thấy thế cúi người bế Tô Bối dậy, hôn lên viên anh đào cứng rắn: “Đừng sợ...!Ông xã ở đây...”
Hiện giờ biệt viện Văn gia không còn mấy người, ngôi nhà to như vậy buổi tối có vẻ trống trải hơn nhiều.
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối nhẹ nhàng đi xuống lầu, đè cô lên trên sô pha đối diện cầu thang.
Tô Bối không nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, đôi tay bị trói chặt nắm lấy bả vai của Văn Quốc Đống, mãi cho đến khi sau lưng trơn bóng dán sát lên ghế sô pha, mới kịp phản ứng đây là nơi nào, cơ thể trần trụi căng cứng.
“Văn Quốc Đống...!Anh điên rồi...”
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối run rẩy nói, run rơi khăn tắm quấn ở eo: “Lúc trước là đồ dâm đãng nào ở trên sô pha này kêu muốn ông xã tới làm? Hửm? Bối Nhi biết không?”
Toàn thân Tô Bối trần trụi nằm trên sô pha, hai chân không nhịn được kẹp chặt: “Ừm...!Ông xã...”
Văn Quốc Đống nằm trên người Tô Bối, một tay nắm nộn nhũ, miệng không ngừng trêu đùa hết viên anh đào này lại chuyển sang viên anh đào khác: “Anh nhớ rõ lúc ấy tiểu tao hóa kia gọi là cha...”
"Um...!ba ơi..."
Tô Bối ưỡn nộn nhũ tới gần miệng Văn Quốc Đống, đôi tay bị trói hoàn toàn không có cách nào tự phát huy, đôi chân thon dài cọ xát trên người Văn Quốc Đống: “Ba ơi...!ngứa quá...!cô bé của con rất ngứa...!Liếm cho người ta được không...!Ưm...”
Trong miệng Văn Quốc Đống ngậm viên anh đào, một tay khác đặt lên nhũ thịt cảm nhận xúc cảm non mềm dưới tay.
Sau khi Tô Bối sinh con xong, bộ ngực to hơn trước một vòng to, núm vú cũng càng thêm nhạy cảm hơn ban đầu.
Hiện giờ đôi mắt bị che đôi tay bị trói, mức độ nhạy cảm toàn thân cũng được phóng tới cỡ lớn nhất.
“Ba...!Ô...!Ba dùng sức mút một chút...!Ừm...!Thật trướng...”
Văn Quốc Đống nghe lời tăng lực mút vào, nhưng đôi tay vẫn luôn lượn lờ trên bộ ngực của Tô Bối.
Hai tay của Tô Bối kẹp lấy đầu Văn Quốc Đống, hoa huy*t dưới người không chiếm được an ủi vẫn luôn cô đơn, cô cắn môi, mở rộng hai chân khép chặt ra: “Ba...!Hình như tiểu huyệt của con gái đang chảy nước...!Ba có muốn sờ nó không…”
Văn Quốc Đống đang xoa nắn nộn nhũ của Tô Bối dừng tay lại, trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh rất lâu trước đây.
Cô gái tân hôn không lâu, khi đó trên mặt còn lộ ra ngây ngô và non nớt của mới ra trường.
Khi đó...!Dường như cũng là mùa đông…
Cơ thể trẻ tuổi trần trụi lộ ra hơi thở vừa mới thành thục không lâu.
Khi Tô Bối lại gọt một tiếng “ba”, Văn Quốc Đống thu hồi suy nghĩ, môi mỏng ấm áp từ bộ ngực trắng nõn của người phụ nữ một đường hôn xuống.
“Ừm...!Ngứa…”
Tô Bối nghiến chặt răng, hơi thở ấm áp ướt nóng của người phụ nữ phả lên da thịt vô cùng nhạy cảm.
Tình sắc dâm mĩ bị hắc ám che giấu.
Rõ ràng là ngày mùa đông, nhưng Tô Bối lại cảm thấy toàn thân bốc cháy, mồ hôi mỏng từ trên trán trượt xuống.
“Ừm...!Ba...!Sâu...!Sâu thêm chút nữa...!Đầu lưỡi đi vào chút nữa...”
“Ô...!Đừng mà...!Ưm…”
Lý trí hơi thu hồi lại một chút, Tô Bối mới ý thức được nơi này là biệt viện, cô cố gắng nuốt tiếng kêu dâm vào.
Hai chân bị Văn Quốc Đống tách ra lớn nhất, đầu lưỡi ướt mềm linh hoạt quấy loạn qua lại ở trong hoa huy*t, một bàn tay khác còn không ngừng trêu đùa xung quanh hạt đậu nhỏ.
Cơ thể Tô Bối bị kích thích hai chân bủn rủn vô lực, nước trong hoa huy*t tràn lan.
Nhưng mà Văn Quốc Đống không có một chút nóng lòng, đầu lưỡi bắt chước động tác đưa đẩy của nhục côn ra vào hoa huy*t nhỏ hẹp, mang ra dân dịch hết đợt này tới đợt khác.
Xúc cảm toàn thân của Tô Bối bị bắt tập trung ở dưới người, lưỡi to còn trơn mềm căn bản không thay thế được nhục côn cứng rắn thô dài của Văn Quốc Đống.
“Ba...!Ừm...!đừng...!Tiến...!Tiến vào đi…”
Trong bóng đêm, Văn Quốc Đống thu hết khát cầu trong đôi mắt của Tô Bối, đứng dậy kéo tay Tô Bối đặt lên cự côn.
“Em cũng liếm nó...”
“Ừm...” Đôi tay của Tô Bối nâng cự côn nóng kinh người dùng sức tuốt: “Ba...”
Trong giọng nói mềm mại lộ ra tràn ngập dục cầu bất mãn, rất giống lần đầu tiên của hai người..