Ham Muốn


Sau khi xuống lầu, không có gì bất ngờ xảy ra khi thấy Văn Lê cầm hoa trong đám người.

Văn Lê thấy Tô Bối đi ra thì vội vàng ôm hoa tiến lên đón: “Bối Nhi...!Vợ...”
Tô Bối lạnh lùng nhìn người đàn ông mất tích hơn nửa tháng, gương mặt anh ta khô vàng, vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt xanh đen. 
Dáng vẻ này của Văn Lê, đừng nói là người trẻ tuổi hơn 20 tuổi, cho dù đứng cạnh Văn Quốc Đống nói hai người là anh em chỉ sợ cũng có người tin.
“Vợ yêu...!Đừng tức giận có được không?”
Tô Bối lập tức tránh xa Văn Lê: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải vợ anh...”
“Bối Nhi...!Vợ yêu à...!Thực sự công việc của chồng rất bận...”
Văn Lê nắm chặt lấy tay Tô Bối:
“Vợ...!Em biết đấy, mới đầu gây dựng sự nghiệp vừa bận vừa mệt, khoảng thời gian trước ba lại chấm dứt đầu tư, hiện giờ anh chỉ có thể dựa vào chính mình...”

“Không phải là em vẫn luôn muốn dọn ra khỏi nhà à? Anh cũng là vì cuộc sống sau này của chúng ta…”
Nghe đến đây, Tô Bối liếc mắt nhìn tinh thần uể oải của Văn Lê nói: “Ba cắt đứt khoản đầu tư của anh à?”
Nghe thấy thế, Văn Lê gian nan gật đầu: “Ừ...!Vào tối sinh nhật của em, ba cắt đứt mấy khoản tiền đầu tư cho anh...”
“Nửa tháng trước ba không đầu tư nữa, dự án của bọn anh tiến hành được một nửa thì tài chính không đủ, cho nên nửa tháng nay anh mới bận rộn không thấy bóng dáng...!Vợ...!Em không thương anh à...”
Văn Lê vừa nói vừa cọ lên người Tô Bối, Tô Bối nhíu mày nhịn xuống ghét bỏ trong lòng.
“Sao em biết những lời anh nói là thật hay giả?”
Văn Lê thấy Tô Bối dịu xuống, vội vàng nói:
“Vậy em gọi điện cho ba đi...!Em tự mình hỏi ông ấy...!Thuận tiện hỏi ông ấy một chút vì sao đột nhiên cắt đầu tư..." 
Nghe thấy thế, Tô Bối cười mỉa trong lòng một tiếng.
Vì sao cắt đầu tư à? Không phải là vì vợ anh không bồi ngủ ông ấy sao.
Văn Quốc Đống đúng là giỏi làm người, vì bản thân ngủ với người phụ nữ của con trai mình, theo lẽ thường lấy tiền “bù lại” cho anh ta.
Không ngờ cô ngủ với Văn Quốc Đống, đổi thành Văn Lê là người được lợi.
“Được rồi, tạm thời tin anh.”
Văn Lê đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì nghe Tô Bối tiếp tục nói: “Giấy tờ ly hôn em đã chuẩn bị xong, lần này không dùng đến, nhưng sẽ có lúc có tác dụng.”
“Vợ...!Anh sai rồi...!Anh đi đặt khách sạn tình thú...!Tối nay anh mặc em ‘tra tấn’ có được không?”
Nghe thấy những lời này, Tô Bối sờ thuốc đã chuẩn bị trong túi, cố nén ghê tởm lên xe của Văn Lê.
Cảnh tượng này đúng lúc bị đám người Tôn Lôi và giám đốc công ty luật thấy rõ.
Tôn Lôi thấy Tô Bối lên xe Văn Lê xong, không nhịn được mở miệng nói: “Thực sự không ngờ tới Tô Bối là loại người này…”
Giám đốc công ty luật có kiến thức rộng rãi, nhìn thấy biển số siêu xe của Văn Lê xong, khóe mắt giật giật nói với hàm ý sâu xa:

“Có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài...”
Sau khi Tô Bối lên xe xong cũng thấy đám người phía sau.
Cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán được, ngày mai tới công ty Tôn Lôi sẽ bàn tán về cô thế nào.
Từ miệng Tôn Lôi sẽ không nói ra được những lời tử tế, những câu như “bắt cá hai tay...” “lả lơi ong bướm...” gì gì đó đều là nhẹ... 
Người khác nghĩ thế nào đều không sao cả, nhưng cô muốn chính là miệng Tôn Lôi nói những lời này tới tai Văn Quốc Đống mới thú vị.
Nếu không, cô đã không tích cực đẩy cô ta đi như thế.
Tô Bối thản nhiên thu hồi tầm mắt khỏi người bên cạnh, đương nhiên không chú ý tới cách hai người không xa có một chiếc xe đang đỗ.
Bên trong chiếc xe đen, tài xế là người đàn ông khoảng thời gian trước vẫn đưa đón Tô Bối.
Người đàn ông nhìn Văn Quốc Đống vẻ mặt bình tĩnh như thường qua gương chiếu hậu, do dự một lát: “Văn...”
Văn Quốc Đống ẩn ở trong bóng tối, vẻ mặt hờ hững nói: “Về nhà.” 
“Vâng...!Vâng”
Văn Lê nhìn thấy Tô Bối thất thần, vẻ mặt đều là lấy lòng: “Vợ...!Chúng ta đi ăn cơm trước hay đến khách sạn trước?”
Di động trong túi Tô Bối vang lên hai tiếng, cô liếc nhìn màn hình, trực tiếp chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. 
Vẻ mặt cô không đổi vươn tay về phía Văn Lê: “Đưa di động của anh cho em…”

“Hả?” Văn Lê nghe thấy thế sửng sốt một giây, ngay sau đó cười nịnh nọt: “Đồ ngốc này, di động này là anh mới mua...!Em không tra được gì đâu...”
Sau khi nói xong lấy di động mới tinh ra, mở khóa đưa cho Tô Bối.
Tô Bối nhận lấy di động không thèm nhìn, trực tiếp tắt máy.
Văn Lê kinh ngạc nhìn Tô Bối: “Vợ!”
Tô Bối xụ mặt: “Mất tích hơn nửa tháng, muốn có không gian riêng của hai người một đêm, không quá phận đúng không?”
Văn Lê cười xấu hổ nói: “Không quá phận không quá phận...!Buổi tối hôm nay anh mặc vợ xử lý!”
“Em hơi mệt...!Ngủ một lát trước, đến khách sạn thì gọi em.”
Tô Bối nhắm mắt không để lộ dấu vết mà vào sờ bụng, tính từ lần cuối cô có kinh nguyệt, đứa bé trong bụng đã gần hai tháng.
Bệnh viện có thể tính chính xác đứa bé bao nhiêu tháng, chính là siêu âm màu, giai đoạn đầu cô có thể nói dối với bác sĩ là kinh nguyệt lần cuối chậm hơn một tháng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận