Hàm Ngọc FULL


Edit: Khả Khả
Linh cửu của Chu Minh đặt trong Chung Tuý Cung suốt bảy ngày, vào một đêm tối tăm, chúng được bí mật chuyển đến lăng mộ của đế vương để an táng.
Hoàng Tử chôn trong Đế lăng vốn không hợp quy củ, nhưng Chu Minh đã chết, oán hận trong lòng dân cũng đã nguôi ngoai, các đại thần biết được việc này cũng không dám chạm đến nỗi đau của Sùng An Đế lúc này.
Tuy nhiên, tin tức Chu Hi bao vây Chung Tuý Cung, tự tay đâm chết đệ đệ ruột truyền ra ngoài, lại được bá tánh vỗ tay tán thưởng.

Dân chúng không biết nguyên do, cho rằng đây là ý chỉ của Sùng An Đế, còn ca tụng Thánh thượng anh minh, hiền đức.
Sùng An Đế kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tuy bên ngoài chưa từng trách phạt Chu Hi nhưng lại đẩy cánh tay đắc lực của hắn là Vệ Lẫm đi Bắc cảnh tòng quân chịu khổ, để thị uy.

Song, Cẩm Y Vệ trước giờ là vị trí đặc thù, ở trong mắt người ngoài, hành động của Đế Vương lần này là vì mất con cho nên mới tự chặt đi móng vuốt của mình.

Nơi vinh quang đè thấp âm thanh dơ bẩn, chỗ đường hoàng giấu nhẹm chuyện xấu xa.

Sau biến cố hoàng cung, ngoài mặt, tưởng chừng như chuyện chính trị đã rõ ràng, vương tử phạm pháp xử như thứ dân, nhưng thực tế người chết kẻ bị thương, dẹp bỏ hận cũ nhưng cũng thêm hận mới, đây là điều mà tất cả triều đại vĩnh viễn không thể yên ổn được.
Sau đó không lâu, Lý Hạc Minh không chút liên quan đến tranh đấu của hai đảng này được phán trong sạch, thả tự do, khôi phục nguyên chức.
Khi Lý Hạc Minh trở ra từ Chiếu Ngục, điều đầu tiên Lâm Ngọc làm là thỉnh vị đại phu từng làm ở Thái Y Viện đến để chữa thương cho Lý Hạc Minh.
Lý Hạc Minh cưỡi ngựa của Hà Tam về, mới vào cửa phủ, trùng hợp gặp Lâm Ngọc đích thân mời lão thái y đến.

Thật tội nghiệp cho hắn, chưa kịp nói với Lâm Ngọc câu nào đã bị lão thái y đè xuống ghế dựa, bảo hắn cởi xiêm y ra chữa thương.
Lão thái y có chiếc mũi rất tinh, vừa thấy Lý Hạc Minh, lão đã ngửi thấy mùi máu mủ trên người hắn, lúc này, khi Lý Hạc Minh cởi trần ngồi trên ghế, lão lấy kim châm đâm lên mấy huyệt vị trên người hắn, sau đó chầm chậm xé vải trắng đã dính chặt lên vết thương từng chút một.
Lão thái y đã lớn tuổi, tóc bạc đầy đầu nhưng tay nắm dao rất chắc chắn và chuẩn xác, lưỡi dao hình bán nguyệt len giữa da thịt và vải bố, lão nhấc tay lên, băng vải dính lên da thịt tách rời, rơi xuống.
Trong phòng có đèn và dầu nhưng vẫn không đủ ánh sáng, lúc này Lý Hạc Minh phải mở lớn cửa sổ ra.

Trần thúc cầm đèn chiếu sáng, lão thái y kéo chiếc ghế đẩu ngồi xổm trước mặt hắn, hai người này vừa hay che kín hết vết thương trên người hắn.
Lâm Ngọc lo lắng nhưng không thể làm gì được, đành ngồi một bên chờ đợi, nàng bảo Trạch Lan mang lư hương đến, tâm tình bồn chồn đốt viên hương mang ngụ ý đoàn viên.
Lúc này thời tiết nóng bức, vết thương do đòn roi của Lý Hạc Minh càng nặng thêm, lão thái y cẩn thận gỡ tấm vải dính đầy máu xuống, căng thẳng đến toát cả mồ hôi.
Nhưng Lý Hạc Minh rất bình tĩnh và nhàn nhã, mặc kệ lão thái y lượn lờ con dao sắc bén trên cơ thể mình, đôi mắt đen láy của hắn chỉ lướt qua mái tóc hoa râm của lão nhìn chăm chăm vào sườn mặt của Lâm Ngọc mà thôi.

Trần thúc nhìn theo ánh mắt của hắn, y ý thức được mình nên tránh đi, vị trí này nên để phu nhân đến cầm đèn mới phải.
Lý Hạc Minh cũng có ý này, hắn lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Trần thúc.

Trần thúc lập tức hiểu ngay, chân vừa mới dịch sang một bên, đang định gọi Lâm Ngọc đến thì đèn dầu trong tay lung lay, một bàn tay già nua đột nhiên thò đến giữ chắc ngọn đèn.
Trong suốt thời gian lão thái y xử lý vết thương của Lý Hạc Minh, đầu lão không hề nâng lên, chỉ nói: “Làm ơn đừng động, lão hủ hoa mắt, tránh cho Lý đại nhân bị thương!”
Trần Thúc nhìn về phía Lý Hạc Minh khẽ lắc đầu, ý bảo hết cách rồi, đành phải đứng yên tại chỗ.
Nhưng Lý Hạc Minh không cam tâm, hắn thấy Lâm Ngọc cúi đầu làm việc không chịu nhìn hắn thì liền húng hắng ho hai tiếng.
Cách này thật hữu dụng, Lâm Ngọc lập tức lo lắng quay đầu về phía hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Hạc Minh nói với Lâm Ngọc: “Khát!”
Lâm Ngọc nghe xong định đi lấy cho hắn ly trà nóng, nào ngờ lão thái y lại nói: “Lý đại nhân vừa mới nuốt mấy viên thúc đẩy tuần hoàn và phục hồi sinh lực, trong vòng nửa canh giờ không nên uống nước, xin hãy kiên nhẫn!”
Lâm Ngọc vội buông cốc trở lại: “Xin nghe theo tiên sinh!”
Lý Hạc Minh: “……”
Hắn vừa mới hồi phủ đã bị lão thái y ép ngồi xuống đây, đến giờ vẫn chưa được đụng đến tay của Lâm Ngọc, giờ đây nhìn thê tử đứng gần trong gang tấc mà không thể chạm vào khiến lòng hắn ngứa ngáy không thể tả, phải “dây dưa” gì đó mới có thể yên tâm.
Hắn nhìn Lâm Ngọc, bắt đầu tìm lời nói: “Nghe nói nhạc phụ về hưu?”
Lâm Ngọc hơi giật mình: “Hôm qua phụ thân mới xin Hoàng thượng cáo quan, sao chàng lại biết nhanh như vậy?”
Có người khác ở đây, Lý Hạc Minh không thể nói trong ngục mình cũng có tai mắt, chỉ thuận miệng bịa đặt: “Trên đường trở về có nghe người ta nói!”
Nói đến đây, trên mặt Lâm Ngọc lộ ra ý cười nhợt nhạt: “Cha đã từ quan, nghe ca ca nói, ít hôm nữa tẩu tẩu cũng có thể hồi phủ, nỗi lo trong lòng huynh ấy bao lâu nay cuối cùng cũng được hạ xuống!”
Tiểu phu thê mới trò chuyện được hai câu, lại chọc cho lão thái y khó chịu, thầy thuốc chữa bệnh cần phải tĩnh tâm, tuyệt đối không nên có người bên cạnh quấy rầy.

Lão dựng thẳng lưng, nghỉ một chút, chớp đôi mắt khô khốc, sau đó dùng giọng điệu bình bình nói với Lâm Ngọc: “Ở đây ồn ào, lão hủ không thể tập trung, tay chân lóng ngóng, làm phiền phu nhân ra ngoài trước, đợi cho lão hủ đắp thuốc cho Lý đại nhân xong rồi ngài hãy vào!”
Nhắc đến thương thế của Lý Hạc Minh, đương nhiên Lâm Ngọc đáp ứng ngay, nàng đứng lên: “Là ta không phải, vậy ta đến nhà bếp xem sắc thuốc thế nào, không quấy rầy tiên sinh nữa, nếu tiên sinh có cần gì thì cứ gọi ta một tiếng!”
Thấy Lâm Ngọc nghe lời, Lý Hạc Minh lại liếc lão thái y, lão thái y bị hắn nhìn chằm chằm có chút khó hiểu: “Lý đại nhân có gì muốn nói sao?”
Lý Hạc Minh thu hồi tầm mắt: “Không có, phiền tiên sinh tiếp tục!”
Nhưng, hình như Lâm Ngọc đã nhận ra được suy nghĩ muốn giữ mình ở lại đây của Lý Hạc Minh, nàng lo lắng để lại một câu: “Ta đi một lát rồi trở về, chàng nghe lời tiên sinh đi, đừng lộn xộn!”
Lời này của nàng giống như đang dỗ một đứa nhỏ choai choai không hiểu chuyện, nhưng Lý Hạc Minh lại muốn được như vậy, hắn thấp giọng đáp: “Ừm!”
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui