Hầm Táo Ký

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

“Cút!” Trọng Vũ đem người tròn ngực ôm chặt hơn, mặt mày lạnh lùng, tựa như một con dã thú muốn đi săn.

Chuẩn xác mà nói, là một con dã thú đang bất mãn.

“Sư … sư huynh!”

Phù Yến có chút kinh ngạc, sư huynh này của hắn tính tình lạnh lùng, cho nên mấy vạn năm nay bên người không có một nữ nhân nào, hiện giờ lại ở bên ngoài cùng cô nương gia… thật sự là rất không được… Người cầm thú trước mắt  này mới là tính tình thực sự của sư huynh hắn sao? Ánh mắt Phù Yến nheo lại, có chút không xác định được.

Đường Táo như bị lọt vào trong sương mù, thân mình bị sư phụ ôm gắt gao ở trong ngực, nghe lời nói lạnh thấu xương của hắn, lỗ tai có chút on gong. Bất quá bị sư thúc nhìn thấy, Đường Táo có chút thẹn thùng, vì thế liền ngoan ngoãn rúc vào lòng sư phụ, không dám lộn xộn.

Phù Yến biết loại chuyện này mà bị dán đoạn là rất căm tức, nhưng đây đâu phải là ở khuê phòn, cũng không cần phải tùy tiện ở bên ngoài làm xằng bậy như thế được chứ, cho dù mới nếm thử tư vị này thì cũng thôi đi, cũng nên thu liễm đi một chút.  Vì thế Phù Yến không rời đi, mà còn nói: “Sư huynh, ta có việc muốn cùng huynh thương lượng.”

Trọng Vũ hung hăng liếc nhìn hắn một cái.

Giờ phút này hắn hận không thể bóp chết được Phù Yến, thoáng bình onorn lòng trong chốc lát, mới buông tay Đường Táo ra, cúi đầu nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nàng vào trước đi.”

Có chuyện quan trọng, tất nhiên Đường Táo rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó rời khỏi cái ôm của sư phụ đi vào điện. Chẳng qua lúc đi ngang qua Phù Yến sư thúc, vẫn bị ánh mắt dò xét của hắn làm cho thẹn thùng, chỉ có thể bước đi nhanh hơn.

Phù Yến thấy tiểu cô nương hai má ửng hồng, một bộ dáng nhu thuận ngoan ngoãn, liền biết sư huynh rất cưng chiều nàng. Nhớ lúc gần trưa có cung tỳ chạy lại bẩm báo nói cô nương này đói đến mức hôn mê, còn tưởng rằng sư huynh hắn ngược đãi nàng.

Hiện giờ không phải là rất tốt sao?

Thấy Phù Yến nhìn chằm chằm Đường Táo, Trọng Vũ tức giận không kiềm chế được, hung hăng giơ chân lên đá hắn.

Bj đá trúng người.

—- ngay sau đó là một trận kêu rên.

Đường Táo cảm thấy đi tản bộ cùng sư phụ quả thực rất khổ cực. Chân hắn dài hơn nàng rất nhiều, lại đi vừa vội vừa nhanh, nàng phải rất vất vả mới đuổi kịp được. Nếu là thường ngày còn không nói, nhưng sáng nay chân nàng lại bị gập lại, đau đớn vô cùng, làm sao có khí lực nhiều như vậy.

Ngồi ở trên giường, Đường Táo rốt cuộc cũng nhẹ nhỏm thở ra một hơi.

Cúi đầu nhìn dấu vết hồng nhạt trên cổ tay của mình, nhíu mi, khóe miệng giương lên.

Vẫn rất thô lỗ như xưa, khí lực rất lớn.

Đường Táo cẩn thận xoa bóp, nhớ tới sự nhiệt tình vừa rồi của sư phụ, lập tức đỏ bừng cả mặt. Cho dù không nhớ ra nàng nhưng sư phụ vẫn có cảm giác đi? Bằng không cũng sẽ không chọn mình, lại càng không thở chạm vào nàng như vậy.

Nghĩ như thế, trong lòng Đường Táo vừa ngọt ngào vừa vui sướng.

Lúc Trọng Vũ tiến vào, thấy tiểu cô nương ngồi trên giường cười đến ngây ngô, tâm tình không thoải mái lập tức tiêu tán bớt đi, sải dài bước chân đi đến chỗ nàng, ngồi xuống.


Như là quá mức vui vẻ, ngay cả khi sư phụ tới cũng không phát hiện, Đường Táo nhanh chóng thu lại ý cười, cúi đầu hô một tiếng: “Tôn thượng.”

Trọng Vũ thấy nàng không cười nữa, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, rồi sau đó không nhanh không chậm  cầm lấy cổ tay bạch ngọc của nàng, chẳng qua lúc trước đã biết, nên hiện giờ khí lực nhẹ đi không ít.

Đường Táo thấy hắn nhíu mày, nhớ tới một phen mệt nhọc buổi sáng, nàng đã nghỉ ngơi cả sáng, nhưng sư phụ thì chắc là không được nghỉ ngơi. Đường Táo thật cẩn thận nói: “Tôn thượng nằm nghỉ cùng ta có được không?”

Nói xong, Trọng Vũ nghiêng đầu qua nhìn nàng.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

—- ý vị thâm trường.

Đường Táo nghi hoặc, nhưng sau đó cũng hiểu ra, cúi đầu đỏ mặt, giống một tiểu cô nương ngại ngùng, ấp úng nói: “Ta… Ta không có ý gì khác.”

Nàng chẳng qua chỉ muốn sư phụ được nghỉ ngơi thôi, như thế nào đầu óc sư phụ toàn nghĩ đến chuyện kia vậy?

Thấy hai bên tai nàng ửng đỏ, Trọng Vũ không nhìn nàng nữa, chỉ ôm nàng ngồi lên trên đùi, đem cằm đặt ở vai nàng, bàn tay to đặt ở eo nàng, vuốt ve thắt lưng của nàng.

Tự nhiên lại có hành động thân thiết như vậy, làm Đường Táo theo bản năng bám chặt lấy người hắn, nhiệt độ cơ thể nam tử cực kỳ nóng, xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh. Đường Táo biết trên người sư phụ luôn rất ấm, ở bên cạnh sư phụ ba năm, thời điểm buổi tối sư phụ giống như một cái lò sưởi, nàng rất thích lại gần.

Sau lại nghĩ đến về sau có sư nương, người sư phụ dựa vào sẽ không phải là mình nữa, mà là một cô nương khác, nàng liền không thoải mái.

Đường Táo đang nhớ lại, bỗng cảm nhận được một cật cứng rắn để ở hông nàng, nhất thời ngẩng đầu lên, theo bản năng giật giật thân mình, nhưng bàn tay to kia gắt gao nắm lấy eo nàng, con ngươi đen kịt nhìn nằm chằm chằm.

Loại ánh mắt ý vị như này nàng biết rất rõ.

“Ta… ta còn đau.” Đường Táo đỏ mặt nói ra.

Buổi sáng náo loạn đau như vậy, nàng tất nhiên là rất còn đau rồi, chỉ sợ hai ngày sau cũng không thể làm chuyện đó được nữa. Kỳ thật trong lòng nàng có chút lo lắng, sư phụ là Ma tôn, trước kia không gần nữ sắc, bên người mới không có nữ nhân, nhưng hiện giờ đã trải qua loại chuyện này rồi, hơn nữa còn làm không biết mệt, hắn hoàn toàn có thể đi tìm nữ nhân khác để thư giải.

Đường Táo không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nàng giương mắt nhìn lên, lại thấy sư phụ nắm lấy cằm của nàng.

Đường Táo lo lắng, sau đó cúi đầu nhìn tay mình..



Hồi lâu sau, Đường Táo cúi đầu không dám nhìn sư phụ nữa, làm lâu như vậy, mặt nàng đều đỏ bừng, Đường Táo ảo não cắn môi, nghĩ thầm: sư phụ có thể nghĩ là mình không biết xấu hổ hay không, lại còn chủ động giúp hắn làm loại chuyện này.

Chỉ là…

Sư phụ cũng không nói là không cần.


Thoải mái rồi, Trọng Vũ mới không nhịn được cúi đầu hôn nàng, mới vừa rồi hắn đích xác có chút ý tứ với phương diện kia, nhưng nghe nàng nói còn đau, hắn liền không suy nghĩ thêm nữa.

Buổi sáng hắn đã thấy nàng khóc, nhưng vẫn không thể nhịn lại nổi. Hắn lần đầu tiên nếm thử cái tư vị này, nhất thời không thể khống chế nổi, thầm nghĩ phải càng nhiều hơn. Sau thấy da thịt nàng xanh tím hết lại, đều là dấu vết do hắn lưu lại, hơn nữa nàng cũng đã sớm ở dưới thân hắn mệt mỏi hôn mê. Hắn chưa từng tiếp xúc qua với nữ nhân, không biết nữ nhân lại mảnh mai yếu đuối như vậy, nhất thời có chút áy náy, liền ôm nàng đi tắm rửa một phen, rồi mới ôm về trên giường nghỉ ngơi.

Lúc sau hắn nhìn kĩ nàng, chỉ cảm thấy nàng rất dịu ngoan, nuôi một tiểu cô nương ở bên cạnh hắn như vậy cũng không tồi. Hắn có thể hôn nàng, sờ nàng, còn có thể làm tình với nàng.

Hắn có chút ý nghĩ như vậy, liền muốn lên giường nghỉ ngơi, không thèm nghĩ bậy bạ nữa, nhưng không ngờ bàn tay nhỏ bé của nàng….

Nàng nhìn qua rất sợ hãi nhưng không ngờ sẽ có hành động như vậy.

Đầu tiên là kinh ngạc, nhưng lúc sau lại không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ một mực hưởng thụ nàng hầu hạ.

Vừa rồi ở trong sân Phù Yến có tán gẫu với hắn mấy câu, lúc sau hỏi hắn có muốn cần thêm vài nữ nhân xinh đẹp nữa hay không. Trước kia hắn không biết tư vị nam nữ hoan ái, nhưng hiện giờ biết rồi, liền biết như vậy rất thích, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nghĩ đến bộ dáng khóc nhè của nàng, nghĩ thầm: nếu mình có nữ nhân khác, nàng có thể hay không sẽ khóc?

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

“Như thế nào khí lực lại yếu như vậy?” Trọng Vũ khó có được lúc trêu chọc, mới vừa rồi trải qua cơn hoan tình, có chút mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Đường Táo xấu hổ, thấy sư phụ được một bước lại muốn tiến tới một tấc như thế, không khỏi có chút giận giữ: “Ta đạo hạnh thấp kém, tất nhiên không sánh bằng tu vi mấy vạn năm của tôn thượng.”

Trọng Vũ nhéo mặt của nàng, tiếng nói ám chìm: “Las gan rất to, còn chưa học hết đâu.”

Nghe thấy ngữ khí như vậy liền biết sư phụ nói giỡn với mình, Đường Táo cũng không dám tức giận nữa, liền vô cùng thân thiết cọ ngực hắn, yếu ớt nói: “Không dám.”

Nhu thuận dịu ngoan như vậy, Trọng Vũ rất hưởng thụ, cúi đầu cắn môi nàng, rồi buông tay bước lên giường.

Đường Táo sửa soạn lại quần áo một chút, rồi ôm váy thả xuống đất, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Sư phụ nghỉ ngơi, nàng liền rất rảnh, bèn đi đến trước cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài, đã thấy một con rùa đen như mực đang chậm rãi bò tới.

“Đường Cao.” Đường Táo thì thào, vội chạy ra bên ngoài, chuẩn bị ôm lấy nó.

Hải Đường canh giữ bên ngoài thấy vậy, chạy nhanh lại cản Đường Táo, nghiêm trang nói: “Đường cô nương, đây là con rùa mà tôn thượng nuôi dưỡng, tính tình được nuông chiều đã quen, sẽ cắn người.”

Bảy vạn năm qua, bên trên tôn thượng đều không có người thân gì, gần mấy ngàn năm nay mới nuôi một con rùa, con rùa này ỷ vào sự nuông chiều của tôn thượng, ngang ngược vô cùng.

Đường Táo sao mà sợ? Nàng hướng về phía Hải Đường cười cười, hai tròng mắt tiểu cô nương tràn ngập nước, yêu kiều vô cùng, khẽ mở môi: “Không có gì đáng ngại.” Dứt lời liền ngồi xổm xuống, sờ sờ Đường Cao.

Hai ngày nay chủ nhân không ôm nó, Đường Cao liền oán niệm rất sâu, thấy Tiểu Táo này dám sờ nó, trong lòng  lập tức nổi giận, tính toán muốn cắn nàng một cái. Nhưng lúc đang há mồm cắn, liền ngửi thấy được mùi vị của chủ nhân.

Nó ngẩng đầu nhìn tiểu táo yêu trước mặt này, trong lòng “lộp bộp” mấy phát, nghĩ thầm: tốt lắm, dám đoạt sủng ái của chủ nhân đối với nó, quả thực rất quá đáng~

Đường Táo không biết suy nghĩ của Đường Cao, chỉ thấy bộ dáng không vui vẻ của nó, liền không sờ nó nữa. Nàng đứng dậy,chỉ cảm thấy ở Ma cung này giống hệt như ba năm về trước.


Cũng khúm núm như vậy, sợ sư phụ đuổi nàng đi.

Đường Táo không khỏi cong môi cười, xách theo làn vát xoay người đi vào điện.

Rèm chưa buông xuống, nam tử trên giường đang chợp mắt ngủ yên, Đường Táo bước nhẹ qua đó, thật cẩn thận đắp chăn cho hắn, nhưng ngay sau đó lại bị một bàn tay nắm lấy eo lôi ngã xuống giường.

Hơi thở quen thuộc quẩn quanh chớp mũi nàng, Đường Táo ngẩng đầu,t hấy sư phụ vẫn không mở mắt, ngay cả lông mi cũng không thèm động lấy một cái.

Đường Táo không giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, bồi hắn ngủ trưa.

Hai ngày kế tiếp sư phụ đều đúng giờ về đâu dùng bữa cùng nàng. Đường Táo nhớ tới sự hồ nháo lúc trước, hiện giờ trên mặt đã nóng, nhưng cũng rất cvui mừng. Tuy rằng sư phụ không nói ra khỏi miệng, nhưng hành động của hắn đã biểu lộ hoàn toàn ý tứ.

Sư phụ vẫn rất đau lòng nàng.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Hải Đường cũng thấy vui vẻ thay nàng, thấy tôn thượng thích Đường cô nương như thế, làm cung tỳ bên cạnh như vậy cũng thấy rất vinh dự, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để có thể giúp Đường cô nương ăn mặc thật xinh đẹp, làm cho tôn thượng càng thêm thích.

Nhưng Đường cô nương đang ở độ tuổi mặc gì cũng đều đẹp, nàng bớt được một việc.

Thân thể nàng bị hao tổn, hai ngày nay sư phụ đều rất có quy củ, lúc ngủ rất thích ôm nàng, so với mình còn dính hơn, nhưng không nói chuyện. Đường Táo yên lặng đếm, đã nhiều ngày rồi, lời nói với nàng cũng chỉ có mấy câu.

“Đường cô nương, tôn… tôn thượng…” Hải Đường vội vàng tiến vào, thở hổn hển.

Thời gian bữa tối đã quá mà chưa thấy sư phụ đến đây, Đường Táo mới bảo Hải Đường đi xem có phải có chuyện gì hay không. Một hồi liền thấy được bộ dáng khẩn trương này của Hải Đường.

“Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì, từ từ nói.”

Hải Đường túm góc áo, cắn cắn môi không biết nên nói như thế nào, nàng nhìn đầy đồ ăn trên bàn, lại nhìn Đường Táo, mới nói: “Tôn thượng… đêm nay sẽ không tới.”

Ánh mắt Đường Táo chìm xuống, trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn hỏi: “Lời này là có ý gì?”

“Cùng Đường cô nương tới còn có hai vị mỹ nhân, nghe nói tôn thượng cùng hai nàng ta ở nơi đó, cho nên…” Hải Đường cảm thấy bất bình thay cho Đường Táo, căm giận nói: “Rõ ràng tôn thượng chỉ tuyển mỗi Đường cô nương, nhưng hai kẻ xấu hổ kia lại đi dụ dỗ…”

“Đừng nói nữa.” Đường Táo không ngờ là lại như vậy.

Hai ngày nay sư phụ đối xử với nàng vô cùng tốt, mỗi ngày đều cổng chậm cùng nàng, làm nàng nhớ lại cảm giác của ba năm trước kia. Nhưng dù sao cũng là ảo cảnh, nàng không nên nửa điểm cảm giác nguy cơ đều không có.

“Đường cô nương?” Hải Đường thấy Đường Táo như thế, nhìn không rõ ánh mắt của nàng, nhất thời có chút lo lắng.

“Ta không sao, ngươi đi xuống trước đi, ta muốn suy nghĩ trong chốc lát.” Đường Táo giương mắt cười nói.

Hải Đường làm sao không biết được rằng nàng đang miễn cưỡng, nhưng hôm nay nàng lại không giúp được gì cả, chỉ có thể hành lễ rồi lui ra. Trong điện chỉ còn lại một người, Đường Táo mới dùng sức cắn môi, trong lòng khổ sở vô cùng, nếu nói sư phụ không nhớ rõ nàng, thích mỹ nhân khác cũng là tính lý.

Dù sao hai mỹ nhân kia bộ dáng tốt như vậy, hơn nữa dáng người lại còn…

Lúc sư phụ thân thiết với nàng, cũng rất thích sờ chỗ kia của nàng, hai người đó còn lớn hơn rất nhiều so với nàng, sư phụ khẳng định sẽ thích.

Rõ ràng là an ủi chính mình nhưng sao trong lòng càng lúc càng khó chịu. Mới chỉ ba ngày, nàng làm sao có thể trông chờ vào việc sư phụ thích nàng, hai ngày này chẳng qua chỉ là cùng nhau ngủ, chuyện gì cũng không làm, sư phụ lại là nam tử có khí huyết phương cương như thế, nào có thể chịu đựng dày vì mỗi ngày bên nàng như vậy được.

Trong lòng Đường Táo tức giận, nhưng sự thật đã xảy ra trước mắt, nàng cũng không có cách nào khác.


“Tiểu Táo, là ta, xem nơi này, xem nơi này…”

Như thế nào… lại có thanh âm của Đào Đào? Đường Táo ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên không trung xuất hiện một hình ảnh, bên trong đúng là Đào Đào. Đường Táo vội vàng xoa mắt, nói: “Đào Đào?”

“Tiểu Táo, ngươi có khỏe không?”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Nhìn thấy Đào Đào, Đường Táo mỉm cười, nói: “Ta tốt lắm, không cần lo lắng cho ta,” Nàng đến Ma cung, Đào Đào cùng Tư Trúc rất khẩn trương, nàng biết.

Đào Đào thở ra một hơi: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi. Lưới thạch không tìm thấy cũng không sao, nhưng ngươi nhất định phải bảo vệ ngươi thật tốt.”

“Ân, ta đã biết.” Đào Đào chỉ nói nàng đến Ma cung tìm lưới thạch, nhưng nàng lại một lòng vì sư phụ mà đến.

“Ngươi ở đây thêm mấy ngày, đại sư huynh sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài.”

“Đại sư huynh?” Đường Táo sửng sốt, Tiêu Mộ Thâm cũng tới sao?

“Ân, đại sư huynh vất vả lắm mới thay ngươi cầu chuyện, nghĩ biện pháp không cho ngươi ngao du với kẻ xấu, ngươi chờ mấy ngày, ân?”

“Đào Đào, ta…” Nàng không nghĩ là muốn rời đi, nếu lúc đó Tiêu Mộ Thâm đến đây, lấy tu vi của sư phụ, khẳng định sẽ bị phát hiện.

“Không nói nữa, pháp lực của ta có hạn, ngươi nhất định phải chăm sóc cho mình thật tốt.”

Thấy hình ảnh giữa không trung đột nhiên biến mất, đầu Đường Táo nhất thời đau lên. Nghĩ thầm: Nếu Tiêu Mộ Thâm đến đây, thì nàng xong rồi.

— nàng không muốn đi, cũng không muốn hại Tiêu Mộ Thâm.

Đường Tao phiền não, nhìn cơm canh trước mặt này, nghĩ đến giờ phút này chắc sư phụ đang dùng bữa với hai mỹ nhân nũng nịu kia, dùng xong bữa, sau đó… Đường Táo không dám nghĩ nữa, tay nắm lấy góc áo, có chút do dự.

Nếu nàng đi tìm, lấy tính tình của sư phụ, sợ là sẽ tức giận bởi vì làm lỡ chuyện tốt của hắn.

Đường Táo nhát gan, nhất thời không dám.

Thần sắc nàng mệt mỏi đi tắm rửa, nhìn dấu vết nhợt nhạt trên ngực mình, nhất thời cảm khái: rõ ràng buổi sáng còn khi dễ nàng không chịu đứng lên, giống như một con chó nhỏ cứ cắn ngực nàng, đến buổi tối lại cùng nữ nhân khác thân thiết

Tắm rửa xong, Đường Táo tùy ý khoác ngoại sam vào, cúi đầu nhìn lại vài lần, phía sau đột nhiên tiếng bước chân, Đường Táo không chút nghĩ ngợi liền tự ti nói: “Hải Đường, ngươi nói có phải hay không tôn thượng chê ta nhỏ, cho nên mới đi tìm người khác?”

Lúc trước nàng còn nhỏ chưa hiểu gì, nhưng nàng lớn hơn một chút, còn đọc bản thoại, tất nhiên đối với chuyện nam nữ cũng hiểu biết khá rõ. Sau đó lại thân thiết vài lần, trong lòng đã nắm chắc.

Nhưng —-

“Ta ghét bỏ nàng bao giờ?”

Nghe được thanh âm ấy, Đường Táo có chút sửng sốt một lúc lâu, rồi mới chậm rãi quay đầu lại nhìn nam tử đứng cách đó không xa, hai tròng mắt lập tức trở nên mông lung, cắn cắn môi, ấp úng nói: “Ta..”

“Đích thực có chút nhỏ.” Trọng Vũ bước đến, đưa tay ra nhéo một phát, vẻ mặt còn nói: “Nếu lớn hơn chút nữa thì tốt.”

Đường Táo nhất thời cảm thấy được mình cảm động quá sớm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận