Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh ngoài ý muốn. Tiểu Vũ chỉ nhớ ngày hôm đó tỉnh lại, hỏi mọi người mình là ai làm cho họ sững sờ ngây cả người
Tên nam nhân tuấn mỹ như thần tượng kia cười hì hì tuyên bố, “Xem ra Hắc Bảo đúng là phúc tinh của Tiền tiểu thư, hắn vừa mới thành thân với nàng thì nàng đã tỉnh lại rồi “
Sau đó hắn tà ác đến gần nàng, vẻ mặt nguy hiểm nói : “Mạng của ngươi là do Hắc Bảo cứu, vì thế từ nay, mạng của ngươi là sở hữu của Hắc Bảo”
Sau, nàng mới biết Hắc Bảo là một bát ca có thể nói, càng buồn cười là, bát ca này là lão công đương nhiêm của nàng !
Chưa đợi nàng tiêu hoá tin tức này xong, nam tử trung niên tự xưng là ba của nàng kia, vui quá mà khóc nói, nàng rốt cục hồi hồn, khởi tử hồi sinh.
Đối mặt với vẻ mặt mờ mịt của nàng, Tiền lão gia nửa nọ nửa kia nói:“Chỉ cần người còn sống là tốt rồi, về phần chuyện trước kia, đã quên thì quên đi.”
Cái gì mà quên đi chuyện trước kia chứ . Vấn đề chính là nàng không phải người thời này nha
Đáng buồn nhất chính là, từ đầu tới cuối không ai thèm nghe nàng nói
Sau đó nàng mới biết mình hiện tại đang ở Dạ Hi quốc, nàng tên là Tiền Đa Đa, là tiểu thư thiên kim ở Mai Long trấn, tướng công chính là Hắc Bảo
Cứ như vậy, nàng tự nhiên đi về thời cô đại, tự nhiên có tên là Tiền Đa Đa, tự nhiên lại có tướng công ,. …
Ba ngày sau, nàng lại nhìn thấy nam tử tuấn mỹ kia, cũng biết hắn là Dạ Hi quốc Lục vương gia, tên là Lí Thừa Tuyên.
Đối với Dạ Hi quốc xa lạ này, nàng mới biết nó nằm ở vùng bắc trung nguyên, xung quanh còn có vài tiểu quốc nho nhỏ khác
Cứ nghe, những tiểu quốc bên cạnh luôn mơ ước đến Dạ Hi quốc, sản vật dồi dào, muốn liên thủ đánh cùng nhau, nhưng Dạ Hi quốc binh lực dũng mãnh, trải qua ba năm chinh chiến, cuối cùng lại bình định được những tiểu quốc bên cạnh, cũng đem thu vì phụ quốc.
Mấy năm nay , hoàng đế Dạ Hi quốc tuy tuổi còn trẻ, nhưng có cách trị quốc, thưởng phạt phân minh, cả nước coi như là yên vui thái bình.
Mà bát ca tên là Hắc Bảo kia, chính là sủng vật mà Lục vương gia nuôi, nói cách khác, đường đường một tiểu thư như nàng lại trở thành “thê tử” của sủng vật !!!
Cái gọi là lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, nếu Tiền gia tiểu thư gả cho sủng vật của Lục vương gia, nàng dĩ nhiên cũng phải cùng “Lão công” về kinh
Biết được tin tức này sau, tiền quý phủ trừ bỏ Tiền lão gia khóc rầm trời ra, những người khác đều vui vẻ không thôi, giống như rốt cuộc ôn thần cũng rời khỏi bọn họ, trơ mắt nhìn nàng bị Lục vương gia mang ra tiền phủ.
Ở đây thiếu ô tô, xe máy với lại máy bay cho nên về đến kinh thành cũng là mất tới nửa tháng
MÀ thân là nương tử sủng vật của vương gia, đãi ngộ cũng không thể tốt hơn nha hoàn bao nhiêu, trừ ngày đầu tiên gặp tên Lục vương gia kia, những lộ trinỳh kế tiếp, Lục vương gia đều ngồi trong kiệu hoa xa hoa, được người ta ân cần hầu hạ .
Thật không biết Tiền Đa Đa này trước kia đắc tội với Lục vương gia ra sao, dọc theo đường đi, chẳng những bị binh lính khó chịu nhìn chằm chằm, ngay cả những người bên cạnh Lục Vương gia cũng châm chọc khiêu khích nàng, dĩ nhiên xem nàng như nô dịch vậy .
Lộ trình nửa tháng, thậm chí thời gian để ngủ cũng không có, nói chi là ăn, mà thức ăn lại kém vô cùng, thậm chí có khi phải đói bụng.
May mắn, ở thế kỷ 21 nàng đã chịu đủ khổ sở, mệt thì mệt, nhưng nàng giống như tiểu cường quật mãi không chết vậy, cho nên những điểm này nàng đều chịu đựng được
Ngày đêm dày vò, rốt cuộc cũng tới được Lục vương phủ, đến bây giờ nàng mới nhận thấy quả thật là Dạ Hi quốc rất giàu có nha
Lục vương phủ cách hoàng cung không xa, diện tích thập phần rộng lớn, núi sông đều có đủ , bên trong trang hoàng những màu sắc rất là chói mắt
Chỉ là Tiểu Vũ chịu mấy ngày tra tấn trên đường, không còn tâm tình nào để mà ngắm cảnh đẹp nữa, tuy là Lục vương gia chán ghét nàng, nhưng vẫn an bài chỗ ở tốt, mà ở cùng nàng chính là đương-kim-tướng-công-bát-ca
“Nương tử, lại đây cho ta hôn một cái”
Đây là tướng công “tiền nhiệm” của nàng, rời giường sau nàng không lâu, đứng trên chiếc lồng xa xa xem xét nàng, dùng những từ mà khách làng chơi thường sử dụng cùng kỹ nữ
Trải qua mấy ngày ở chung, nàng phát hiện Hắc Bảo tuy chỉ là một con vẹt, nhưng lại rất có linh tính, chỉ là chủ nhân không biết cách dạy,. cho nên mới làm nó trở nên hư hỏng như thế này
Hí mắt nhìn bát ca, nàng uy hiếp nói,“Vẹt đáng chết, còn nhiều lời, ta bứt hết lông chim trên người ngươi !”
Tiểu tử kia bị uy hiêó, đột nhiên vỗ hai cánh hô lớn,“Mưu sát chồng, mưu sát chồng……”
Nguyễn Tiểu Vũ hổn hển,“Phu ngươi cái đầu ngươi ! Đồ xuẩn đản !”
Hắc Bảo hình như bị doạ không nhẹ, rống một chuỗi như pháo nổ,“Tiểu thư, cho gia sờ ngực…… Nương tử, bóp chân cho gia…… Tiện thiếp, bồi gia một cái …… Cạc cạc dát, cạc cạc dát, lấy hết lông ngươi, lấy hết lông ngươi ……
Nàng lập tức bị giận đến phát khiếp.“con vẹt chết tiệt kia, còn nói hưu nói vượn, ta nguyền rủa ngươi uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết, bay đến giữa không trung cũng ngã chết!”
Bát ca đột nhiên câm miệng, vẻ mặt mờ mịt, giống như vô cùng tò mò với những danh từ mới này, nó trừng hai mắt tròn vo, lát sau, đột nhiên mở miệng nói:“Xuẩn đản !”
Tiểu Vũ nghe vậy, cũng không biết nói gì nữa. Chính mình đang làm gì ? Cãi nhau cùng một con vẹt sao ? Còn bị nó mắng là xuẩn đãn nữa chứ …
Khi nàng còn đang định động thủ để dạy dỗ lại “tướng công” của mình, ngoài cửa truyền đến một thanh âm xa lạ –
“Hắc phu nhân, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi vào phủ, theo quy định, ngươi phải đi thỉnh an Vương gia ……”
Hắc phu nhân ? Thỉnh An ?
Thượng đế ơi ! Phật tổ ơi ! Cho dù kiếp trước ta tạo nhiều nghiệt như vậy, làm ơn đừng tra tấn ta nữa được không ?
Nguyễn Tiểu Vũ đi theo sau quản gia, Lục vương gia quần áo hoa lệ đang ngồi trước cây đàn phẩm trà, hai tiểu nha đầu xinh đẹp đằng sau phe phẩy quạt cho hắn, trước mặt cũng có một cô gái, rửa chân giúp hắn.
Namnhân thời này đúng là biết hưởng thụ !
“Còn không mau quỳ xuống thỉnh an vương gia” Thanh âm nghiêm khắc của quản gia vang lên
Nàng muốn phản kháng lại mới nhớ ra mình đang ở đâu. Đừng nói là cổ đại lễ nghi phức tạp, dù sao đây cũng là một tên Vương gia, dưới một người mà trên vạn người
“Vương gia vạn phúc” Dù không đồng tình nhưng Tiểu Vũ đành phải quỳ xuống
Lí Thừa Tuyên ngồi trên ghế, híp mắt lại hưởng thụ mùi vị của ly trà
Quỳ một lát không thấy hắn nói gì. Nguyễn Tiểu Vũ ngẩng đầu liếc hắn một cái, ho nhẹ nhắc nhở một tiếng
“Vương gia vạn phúc” Thanh âm to thêm vài phần
“Liên quản gia, thời gian bổn vương không có trong phủ có chuyện gì xảy ra không ?” Xem nhẹ Tiền Đa Đa đang ngồi trên đất, Lí Thừa Tuyên không chút để ý bắt đầu thảo luận với Liên quản gia
Liêu quản gia tiến lên từng bước, khom người thi lễ,“Hồi Vương gia, những ngày ngài không có trong phủ cũng không có chuyện gì xảy ra”
“Ân!” Đáp nhẹ một tiếng,“Cửa hoa viên mở chưa ”
“Hồi Vương gia, mở rồi ”
“Ngựa trong phủ có được cho ăn đầy đủ không ?”
“Hồi Vương gia, nô tài cũng không dám chậm trễ……”
Nguyễn Tiểu Vũ nghe hai người nói toàn những chuyện không đâu, từ đầu tới đuôi, kia Lục vương gia kia đều xem nàng như không khí. Nàng quỳ được một giờ, khí lạnh từ sàn nhà bắt đầu đi vào đầu gối, hơn nữa, mặt đất cứng rắn cũng làm nàng thấy không khoẻ .
“Liên quản gia, nghe nói khi bổn vương không có ở trong phủ, phòng bếp lại có thêm mấy đầu bếp vào……”
“Nếu Vương gia vội vàng, ta đây cũng không quấy rầy .”
Không chờ được nữa, Tiểu Vũ đứng lên, đi đến phía cửa
Hành động lớn mật này của nàng làm cho Lí Thừa Tuyên chú ý
“Đứng lại” Thanh âm nghiêm khắc vang lên phía sau
Nàng dừng lại, quay đầu tựa tiếu phi tiếu nói : “Vương gia đang nói chuyện cùng ta ?”
Lí Thừa Tuyên hơi giật mình, nhìn trong ánh mắt của Tiền Đa Đa, không có chút nào sợ hãi, chỉ có khinh thường
Con ngươi đen của hắn híp lại đánh giá nàng, một thân màu xanh nhạt, quần bằng vải thô, ô ti khinh oản, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn, tuy không đến nỗi mỹ kệ nhưng lại có khí chất bức người
“Lá gan của ngươi thật không nhỏ, bổn vương còn chưa ứng ngươi, ngươi đã dám đứng dậy ?” Hắn hừ lạnh, giọng nói lại có vài phần trêu cợt : “Liên quản gia, nếu nô tài trong phủ không nghe lời thì trừng phạt như thế nào ?”
Liên quản gia lạnh lùng nói : “Hồi vương gia, phạt tát miệng hai mươi cái”
“Sao còn không mau chấp hành ?”
Thấy chính mình sắp bị trừng phạt, Tiểu Vũ chẳng những không sợ mà còn nghênh mặt kiêu căng nói lại với hắn : “Vương gia nếu nhìn thấy ta không vừa mắt, chỉ cần nói một tiếng, trong vương phủ sẽ có không ít hạ nhân thay ngươi chỉnh ta, không cần dùng cách này, chẳng lẽ ngài muốn người trong thiên hạ biết ngài có tâm tiểu nhân sao ?”
Lời nói này làm cho Lí Thừa Tuyên cau mày, hứng thú nhìn nàng : “Lời nói của ngươi thật là có lý ! Hay là ngươi cho rằng bổn vương đã sai lầm khi phạt ngươi rồi ?”
“Vương gia nghĩ ngài phạt đúng?” Nàng bất tuân hừ cười một tiếng.“Tiểu nữ tử vừa thỉnh an vừa dập đầu, nhưng Vương gia hình như không nghe không thấy, như thế làm cho ta tò mò, có phải là trên người có thứ gì làm chướng mắt Vương gia hay không, nên đó mới là lỗi của ta , cho nên mới đứng dậy cáo lui. Không ngờ lại chọc giận Vương gia, thế này mới hiểu được, sợ là lúc trước tiểu nữ từng đắc tội với Vương gia, cho nên bây giờ ngài mới mượn cớ trừng phạt ta a .”
Nàng lạnh nhạt cười, trên mặt không có dấu hiệu nào gọi là sợ hãi, “Ngài là vương gia còn ta là người hầu, ngài muốn phạt ta cũng không nhiều lời, nếu vương gia cho người đánh ta hai mươi cái, hiển nhiên là ngài không có sai “
Nàng dùng chiêu lấy lui làm tiến xem như thành công , Lí Thừa Tuyên vốn muốn chơi đùa với nàng một phen, nhưng đám nô tài bên cạnh đều đang mở to hai mắt mà nhìn, nếu phạt nàng, như vậy hắn sẽ trở thành nhân vật chính trong câu chuyện truyền miệng của bọn họ .
“Không ngờ sau khi mất đi trí nhớ, tính tình ngươi vẫn điêu ngoa không thay đổi” Nhíu mày , hắn cười một cái : “Quả nhiên là người tốt thì mạng nhỏ, người xấu thì mệnh lớn a”
Tiểu Vũ dĩ nhiên không ngốc, hiểu được trong câu nói này còn có hận ý của hắn
“Vương gia nếu thấy ta chướng mắt, cách tốt nhất chính là đuổi ta ra khỏi vương phủ” Tuy không biết cái cô nương Tiền Đa Đa làm gì mà gây oán hận tới như vậy nhưng nàng nghĩ cách tốt nhất chính là rời đi càng nhanh càng tốt
Lí Thừa Tuyên cười xót xa : “Đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ thân phận của chính mình, ngươi chính là vợ của sủng vật bổn vương, nên phụng phu vị thiên, thị phu vì mệnh, ngươi đã là vợ sủng vật của bổn phương, mạng của ngươi tự nhiên cũng chính là sở hữu của ta, ta muốn ngươi sống thì ngươi phải sống, ta muốn ngươi chết …” Hắn lộ vẻ mặt tà ác, “Thì ngươi phải chết”
“Như vậy vương gia …” Nàng lớn mật nhìn đối phương đang uy hiếp mình, “Ngươi muốn ta sống hay chết ?”
Bị câu trả lời mỉa mai của nàng như vậy, trong phút chốc Lí Thừa Tuyên hơi bất ngờ
Thuở nhỏ sinh cho hoàng gia, khéo hoàng gia, nhìn quen mưu khuyển đoạt thế, lục đục với nhau, ai thấy hắn này Hoàng Thượng trước mặt được sủng ái Lục vương gia, không phải a dua nịnh hót, cẩn thận lấy lòng.
Mặc dù thì trong lòng coi hắn như tiểu nhân nhưng trước mặt hắn, đều làm một bộ dáng thuần phục, dám cùng hắn đối nghịch như vậy, nữ nhân này hay là cả mạng cũng không cần ?
Lí Thừa Tuyên mặt lạnh lùng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy bị hắn coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt nữ nhân đột nhiên nghênh lại đây, quy củ quỳ trước mặt hắn.
Nguyễn Tiểu Vũ thuở nhỏ đó là cái thông minh lanh lợi nhân, cực hội xem nhân ánh mắt, biết vị này tính tình kiêu căng Vương gia bị chính mình khiêu khích mau thẹn quá thành giận , tự nhiên hiểu được bước tiếp theo nên như thế nào ứng phó.
Nàng cười nhẹ, ôn nhu nói:“Ta vừa mới đối đáp tất là làm cho Vương gia khó xử đi, ngài nếu muốn cho ta chết, cần gì phải đem ta mang về vương phủ đâu?” Bướng bỉnh nháy mắt mấy cái,“Cũng là như vậy, từ nay về sau, ta sẽ như Vương gia mong muốn, tại đây trong phủ hảo hảo sống sót .”
Lí Thừa Tuyên nhìn Tiền Đa Đa, hắn không nghĩ tới mình lại bị nàng chơi khăm như vậy
Thấy nàng tuy rằng thẳng tắp quỳ trước mặt hắn, khả đầu gối không thôi không hề là lạnh như băng thạch , mà là một khối mấy tháng tiền Ba Tư quốc tiến cống quý báu thảm.
Nàng ở mặt ngoài cung kính quỳ , khả tiểu mông lại vững vàng đương đương ngồi ở sau lưng đuổi kịp, xem nàng vẻ mặt thỏa mãn dạng, rõ ràng so với hắn này ngồi ở cây tử đàn ghế Vương gia còn muốn thoải mái.
“Được”
Thấy nàng cười nhu thuận như vậy, trong lòng Lí Thừa Tuyên hận đến nghiến răng , “Ngươi là bổn vương sủng vật thú trở về thê tử, tại đây vương phủ tự nhiên không có ăn không ngồi rồi phần, Liêu quản gia, cấp bổn vương nói nói, trong phủ có thể có cái gì chuyện gì thích hợp nàng làm ?”
Vẻ mặt Liên quản gia vẫn nghiêm túc không có thay đổi gì , “Hồi Vương gia, tháng trước phụ trách sửa sang lại sau hoa viên tiểu thuận tử nhân bệnh xin nghỉ, hiện tại hoa viên lý đang cần một cái tu bổ hoa cỏ hoa tượng.”
Nguyễn Tiểu Vũ từ nhỏ luôn thích hoa lá, nghe vậy ánh mắt sáng lên, “Tốt, ta rất có hứng thú, tưới nước cho hoa, sợ tưới nhiều quá sẽ làm cho hoa úng, …”
Thấy vẻ mặt hứng thú của nàng, Lí Thừa Tuyên quăng cho Liên quản gia một cái ánh mắt cảnh cáo
Liên quản gia ho mấy cái, “Tiểu nhân nhớ tới ba ngày trước hình như đã có một tên hạ nhân làm rồi ạ”
Vẻ mặt của nàng nhanh chóng xìu xuống, làm cho đáy lòng của Lí Thừa Tuyên tốt lên một chút, “Vậy trong phủ còn công việc nào không ?”
“Hồi vương gia, còn côn việc làm tại chuồng ngựa …”
“Hầu hạ ngựa cũng tốt, ta trước đây rất muốn làm … ” Định nói tiếp, nàng thu lời lại, “Ách … Ý ta là trộn cỏ khô, tắm cho ngựa ta đều làm rất được a …”
Lí thừa Tuyên lại liếc Liên quản gia một cái, “Chuyện này cũng đã có người làm rồi ạ”
Thấy nàng mười ngón như hành, trắng noãn dị thường, hắn cùng nhà mình chủ tử trao đổi nhớ ánh mắt.“Lại nói tiếp, giặt quần áo phòng nhưng thật ra thiếu vài người thủ……”
Nhìn thấy nàng không lộ ra biểu tình gì, Lí Thừa Tuyên đắc ý nói : “Vậy đưa nàng đến phòng giặt đồ đi”
Chậm rãi đứng dậy, hắn bên môi giơ lên gian kế thực hiện được tươi cười, trên cao nhìn xuống nhìn cái kia quỳ gối chính mình bên chân tiểu nữ nhân, trêu cợt ý tái khởi,“Vì tránh cho nàng bản thủ bản cước tẩy phá hư bổn vương xiêm y, trước cấp nàng tìm năm mươi kiện hạ nhân mặc xiêm y làm thí nghiệm, ba cái canh giờ nội phải tẩy hoàn, nếu hoàn thành không được, liền phạt nàng không cho phép cơm nước xong, Liêu quản gia, đều nhớ kỹ?”
“Hồi Vương gia, lão nô nhớ kỹ.”
Lí Thừa Tuyên mỹ mãn xoay người rời đi
Tiểu Vũ ngồi trên mặt đất, suy nghĩ một chút rồi đáp : “Cũng tốt, lão gia trước kia còn khó hầu hạ hơn đi”
Lí Thừa Tuyên nửa nằm dài, trênngười khoác cảm bào, mày kiếm mắt phượng, ngọc bàn dung nhan,dưới ánh nắng ôn hoà, đôi mắt phát ra tia nhàn nhạt
Vài tiểu nha đầu đứng bên cạnh đỏ mắt, vụng trộm đánh giá Vương gia nhà mình.
Trong lương đình ở hậu viện Vương phủ, gió thổi từ từ, bốn phía phiêu tán mùi hoa, xuân ý dạt dào, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Một nữ tử thanh lệ ngồi đánh đàn, cố ý khoe kỹ năng của mình, định hấp dẫn lực chú ý của vương gia
Sau một lúc lâu, nam nhân cao quý kia bắt đầu mở mắt, nha hoàn hai bên bắt đầu pha trà đổ nước , rất ân cần.
“Liên quản gia”
“Thưa có nô tài”
“Nói cho bổn vương biết tình hình của Tiền Đa Đa gần đây ” Từ ngày phái nàng đến phòng giặt quần áo, hắn đã chuyên tâm lo việc quốc sự, suýt chút nữa là đem nữ nhân kia rơi vào quên lãng
Liên quản gia cung kính nói : “Hồi vương gia, theo tiểu nhân được biết, Tiền cô nương làm việc ở phòng giặt quần áo ba ngày, liền cùng bọn hạ nhân hoà mình, tính cách sáng sủa, vui vẻ nhiệt tình, làm việc chăm chỉ ,. .. ” Hắn ngừng lại một chút , “So với lúc nói chuyện với vương gia là khác nhau một trời một vực”
Lí Thừa Tuyên không khỏi nhíu mày, lâm vào trầm tư. Tính cách sáng sủa, nhiệt tình – những chữ này, làm sao có thể có quan hệ với Tiền Đa Đa ?
Cho dù là thực sự mất đi trí nhớ, tính cách cũng không thể nào thay đổi. Tiền Đa Đa trong trí nhớ của hắn, kiêu ngạo ương ngạnh, điêu ngoa tuỳ hứng, không chuyện ác nào là không làm, sao có thể cùng với người mà Liên quản gia đang nói là cùng một người chứ ?
“Vương gia … “Liên quản gia nhỏ giọng nói, “Có phải qua vài năm không thấy, vương gia đã tìm lầm người ?”
Hắn ở trong vương phủ làm hơn mười năm, tận mắt nhìn thấy vương gia trưởng thành, đáy lòng tự nhiên là hướng về chủ tử nhà mình.
“Không có khả năng” Lí Thừa Tuyên lạnh lùng nói, “Đối với trí nhớ của mình, bổn vương tuyệt đối tin tưởng, huống chi bản mặt kia bổn vương không thể nào quên được”
Biểu tình đột nhiên trở nên âm ngoan , năm ngón tay buộc chặt. Năm năm trước kia, những sỉ nhục kia như vừa xảy ra ngày hôm qua, hắn làm sao mà quên chứ ?
Hắn và Tiền Đa Đa, quả thật là có đoạn nghiệt duyên mà cả đời này hắn cũng không thể quên được .
— Nhớ lại năm năm trước —-
Lúc ấy, hắn và hoàng huynh đều là con ruột của mẫu thân, địa vị dĩ nhiên cao hơn những hoàng tử khác, nhưng trong hoàng cung , ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau ùn ùn đến.
Vạn quý phi năm đó được sủng ái hết sức, con trai của nàng, cũng chính là Dạ Hi quốc tam Vương gia ỷ vào chính mình thiên phú dị bẩm, văn thao vũ lược, được hoàng sủng.
Một lần săn bắn đại , Tam ca vì muốn thể hiện năng lực của mình, không tiếc đặt bẫy làm những hoàng tử khác xấu mặt, trong đó bao gồm cả hoàng huynh hắn, cũng chính là đông cung thái tử Lí Thừa Trạch.
Thân là bào đệ của thái tử, Lí Thừa Tuyên hắn khi còn bé đã có một chí nguyện to lớn, nhất định phải trợ giúp thái tử đi lên ngôi vị hoàng đế, bởi vậy cần cù luyện võ công, thục đọc binh thư.
Đối với những hoàng tử khác khiêu khích, phương thức giải quyết chỉ có 1, đó là lấy bạo chế bạo, không biết bao nhiêu hoàng tử đã bị trừng phạt, nhưng vì được phụ hoàng thiên vị, ai cũng không dám nói gì .
Nhưng tam ca lại không chịu được hắn là đứa con được sủng ái nhất
Vì thiết kế thái tử, hại thái tử bị thương, hắn quá tức giận, cho nên ra tay rất nặng với Vương, cuối cùng Tam ca bị hắn đánh ặt mũi bầm dập, vô cùng thê thảm.
Vạn quý phi thấy con bị đánh như vậy, bẩm báo với hoàng thượng, kết quả, hắn bị phụ hoàng răn dạy một phen
Mẫu hậu và hoàng huynh đều cầu tình cho hắn. Phụ hoàng mắng hắn ỷ thân phận hoàng tử, chỉ biết gây chuyện thị phi.
Phụ hoàng nghiêm khắc chỉ trích, dĩ nhiên hắn không phục.“Nhi thần mặc dù là hoàng tử, nhưng không như lời cha, thích ỷ thế hiếp người, thị cường lăng nhược.”
“Hừ, lần nào gây chuyện cũng nhờ mẫu thân và ca ca cầu tình, nếu ngươi là một người bình thường thì sẽ không gây chuyện như thế này”
Hắn nghe nói thế cũng không vui .“Nếu nhi thần sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ là vậy.”
Phụ hoàng nhìn hắn, hừ lạnh nói:“Trẫm muốn đánh cuộc với ngươi, nếu ngươi ra ngoài ba tháng không gây chuyện thị phi, trẫm tạm tha cho việc hôm nay ; Nếu ngươi vẫn gây thêm phiền toái cho trẫm, ngươi phải ngoan ngoãn ở trong cung trừng phạt”
Hắn bất tuân dương cằm,“Đánh thì đánh, nhi thần tuyệt đối sẽ không thua.”
Cứ như vậy, dưới sự hộ tống của một vài thị vệ, hắn rời khỏi kinh thành, chạy tới Mai Long trấn, mai danh ẩn tích, quyết tâm lập thành tích cho phụ hoàng xem
Từ nhỏ đã sống trong thâm cung, đối với lòng người vô tình, hắn đã không còn lạ lẫm
Hiệu cầm đồ ở Mai Long trấn chính là nơi được hắn lựa chọn, dựa vào miệng lưỡi dài 9 gang tay của mình, hắn thành công được làm tiểu nhị ở tiệm cầm đồ
Lão bản Tiền Mãn Thương tuy keo kiệt, làm người không tốt, nhưng cũng không làm khó xử hắn
Vốn tưởng chỉ cần ba tháng là có thể hồi cung báo cáo kết quả với phụ hoàng, thuận tiên thổi phồng thành tích một chút, thế nhưng lại xảy ra tai hoạ
Thiên kim tiểu thư Tiền Đa Đa, tính cách yêu ma xảo quyệt, là đại hoạ của Mai Long trấn
Tuy rằng hắn nhìn thấy Tiền Đa Đa không vừa mắt, nhưng vì đại sự, hắn cũng không muốn gây ra chuyện thị phi gì
Nhưng hắn không chọc người khác, người khác không phải là không đến chọc hắn, Tiền tiểu thư kia thấy hắn mi thanh mày tú, câu dẫn bất thành, liền ghi hận trong lòng
Khi đó, có một khách nhân gửi tiệm cầm đồ một chiếc vòng bạch ngọc, bảy ngày sau sẽ đến lấy, kết quả, khi Tiền Đa Đa phát hiện chiếc vòng tay này, thập phần yêu thích, xin cha cho nàng chiếc vòng tay.
Tiền lão gia dĩ nhiên không đồng ý. Nha đầu kia liền tâm sinh ác niệm, thừa dịp không ai chuẩn bị, lấy đi mất, Tiền lão gia sợ tới mức báo quan, Tiền Đa Đa sợ hãi, sau đó giấu chiếc vòng tay vào phòng hắn.
Kết quả, hắn bị biến thành kẻ trộm, hắn thấy người ta ra tay quá nặng, kinh động quan phủ, cuối cùng, việc này dĩ nhiên rơi vào tai những hộ vệ đi theo hắn, rơi vào tai phụ hoàng
Lúc đó, chưa tới ba tháng, hắn đánh đố cùng phụ hoàng rốt cuộc thua thảm hại
Trở lại hoàng cung sau, bị phụ hoàng ra dạy nghiêm khắc, bị 20 đại bản thì thôi, còn bị Tam ca cười nhạo, lúc đó hắn tự nói với mình, nhất định phải trở về báo thù Tiền Đa Đa
Nhưng trong cung liên tiếp gặp chuyện không may, đầu tiên là phụ hoàng bệnh nặng băng hà, thái tử lên ngôi, cung đình đại biến, chuyện báo thù này vì thế mà trì hoãn mãi
Cho đến tháng trước, hắn phụng chỉ ra ngoài phá án, đi ngang qua Mai Long trấn mới nhớ tới Tiền Đa Đa
Phái người hỏi thăm mới biết, nàng đột nhiên bị một căn bệnh quái lạ, Tiền lão gia ra thông cáo chiêu rể, hắn mới lấy tên Hắc Bảo lấy Tiền Đa Đa, làm cho nàng sống dở chết dở
Cho nên dọc theo đường đi, hắn tận lực khi dễ nàng, vào phủ, lạikhông cho nàng một ngày yên lành .
Không ngờ sau khi gặp lại, nàng đã mât trí nhớ
Cách đó không xa, truyền đến một thanh âm dịu dàng
“Đa Đa, vòng châu này là lúc trước mẹ tặng cho ta, ngươi cả ngày ngươi làm việc của mình, lại còn giúp đỡ ta, chiếc vòng này coi như đại lễ ta đáp lại”
“Nịnh Nhi ngốc, ngươi đã nói cái này là mẹ ngươi tặng cho ngươi, ta làm sao mà nhận lấy.” Nguyễn Tiểu Vũ đẩy tay nàng ra, gõ đầu đối phương một cái .“Xem đi, chỉ có ngươi mang chiếc vòng này mới xinh đẹp như thế .”
“Nhưng là……”
“Dù sao thân thể ta cũng khoẻ mạnh hơn người, làm việc nhiều một chút cũng không sao “
Hai người nói chuyện, tiếng càng ngày càng nhỏ, hai tiểu cô nương tựa như tỷ muội tốt, nói nói cười cười rời xa.
Khắc sâu trong mắt Lí Thừa Tuyên là hình ảnh Tiền Đa Đa đang vui vẻ nói cười. Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng tỳ bà, làm cõi lòng hắn đảo lộn hoàn toàn
Trong nháy mắt đó, mọi vật giống như không còn tồn tại vậy, trời đất, giống như chỉ còn hắn và Tiền Đa Đa ……
Đáng chết , trên thực tế, Tiền Đa Đa từ đầu tới đuôi căn bản không nhìn thấy hắn, chỉ có hắn giống như ngu ngốc vậy, bị nụ cưới vô tà kia hấp dẫn
Hắn thấy nữ nhân đang hấp dẫn chính mình là Tiền Đa Đa, không khỏi tức giận
Hắn rốt cuộc là bị cái gì , tự nhiên lại cho rằng nàng cười giống nữ thần, hừ ! Kia rõ ràng là ác ma mỉm cười mà
Tiếng đàn du dương kia giống như là ma âm, chọc cho hắn thêm phiền lòng
“Đủ!” Hắn hổn hển quát một tiếng, ánh mắt lạnh lùng trừng về phía nữ tử xinh đẹp đang chơi đàn.“Cút ! Mau cút cho bổn vương!”
“Ba!” Từng cái chán, bình sứ rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn, những nha hoàn hầu hạ hai bên vi hắn đột nhiên tức giận mà run lẩy bẩy
Lí Thừa Tuyên phất tay áo đứng dậy, một cước đá văng ra chiếc đàn cổ quý giá trước mắt , liêu bào chạy lấy người.
Liêu quản gia nhìn bóng dáng chủ tử, lâm vào suy nghĩ sâu xa.