Đây là một nhà hàng Ý.Tưởng Minh Hàm gọi một mì Ý Pesto, thêm một pizza bò.
Còn anh thì gọi mì Ý sốt cà chua truyền thống quen thuộc nhất.Lần này cô vừa gọi rượu vang vừa nhìn Thương Trầm.
Anh không phản đối.Sau khi gọi xong cô cảm thấy mình hơi buồn cười.
Gọi đồ uống cũng phải để ý đến anh.Người này đang dần ảnh hưởng đến cô thì phải?Đến khi ăn món tráng miệng, anh nói với cô: “Bộ phim mà em đợi đã ra rạp rồi đấy.
Lát nữa có muốn đi xem không?”“Có rồi à? Vậy thì đi.” Cô vừa ăn một miếng bánh, nói.Ra khỏi nhà hàng, Thương Trầm lái xe đến rạp chiếu phim gần đó.Tưởng Minh Hàm đi mua bỏng nước, còn anh đi mua vé.Giờ bọn họ đặt là gần nhất, mua xong vừa kịp lúc.Hai người đi vào.Trong rạp chiếu tối om, chỉ có ánh sáng từ màn chiếu lớn, Thương Trầm nắm tay cô bước từng bước xuống cầu thang để đến ghế ngồi.Đến khi ngồi vào chỗ rồi anh vẫn chưa thả tay cô ra.Cô ngước lên nhìn sườn mặt đẹp trai của anh, lắc lắc tay: “Anh định nắm đến bao giờ?”Anh cười rộ lên, “Nắm cả đời được không?”Tưởng Minh Hàm thấy dạo này anh thả thính quá nhiều rồi, vô cùng dày đặc, vô cùng liên tục.
Lúc đầu cô còn không chịu nổi, bây giờ cũng dần miễn nhiễm rồi.Cô không thoát được, chỉ đành mặc kệ anh.Phim bắt đầu chiếu, cô chăm chú xem.Đây là một bộ phim trinh thám hình sự.
Từ đầu đến cuối không khí của bộ phim đều căng thẳng và rối não.Tưởng Minh Hàm vừa xem vừa suy đoán nhưng toàn bị những plot twist của phim làm ngỡ ngàng.Càng xem càng không thể rời mắt.Còn người ngồi bên cạnh cô thì không thể rời mắt khỏi cô.Không biết từ lúc anh đã dựng chỗ chắn để để nước ở giữa hai ghế ra, cánh tay chạm vào cánh tay cô.Vừa nãy nhân lúc anh không để ý cô đã rút tay mình ra rồi.
Bây giờ hai tay để trên đùi, chỉ thỉnh thoảng cầm nước với lấy bỏng ăn.Thương Trầm đều để ý hết những suy nghĩ và hành động nhỏ của cô, chỉ khẽ cười, trong mắt đều là dung túng cưng chiều.Xem xong phim, anh lại nắm tay cô ra khỏi rạp chiếu phim.Lúc cô trở về, Lãnh Thanh Noãn đang nằm trên giường đắp mặt nạ.Cô ấy nhìn cô, “Ồ, đi chơi với Thương Trầm phải không? Đi đến tận giờ này luôn à?”Tưởng Minh Hàm nhìn đồng hồ.
“Mới 11 giờ, còn sớm mà.”Cô ấy cười, “Cậu có biết diễn đàn hai trường đang vì hai người mà ầm ĩ không?”Cô cũng đã nghĩ đến chuyện này.
“Ầm ĩ đến mức nào?”“Biết bao nhiêu trái tim cô gái đã vì chuyện Thương Trầm có bạn gái mà tổn thương đó.”“Bạn gái gì chứ?”“Có nhiều người tìm ra thông tin của cậu rồi đó.
Chỉ sợ mai đến trường không bình yên.”Lúc này Lãnh Thanh Noãn liếc qua chiếc túi to mà cô mang vào, cô ấy hỏi: “Cái gì thế?”“Thương Trầm tặng.”Một ngày tặng cho cô hẳn ba món quà.
Giá trị không thấp chút nào.Lãnh Thanh Noãn xuống giường, đi đến mở túi ra.
Phát hiện ra đằng sau chiếc túi to còn hai túi nhỏ nữa.
Cô ấy ngó qua, liền giật mình: “Má ơi, mấy cái này cộng lại cũng mấy chục vạn đấy.”Tưởng Minh Hàm cũng khá đau đầu vì chuyện này.Mặc dù nhà cô cũng không thiếu tiền, nhưng cũng không giàu bằng nhà họ Thương.“Tớ kiến nghị cậu nên mang thân báo đáp.”Cô đang rửa mặt trong phòng tắm, nhìn ra cô ấy đang đứng dựa vào cửa cười đến mờ ám.“Cậu đi mà báo đáp!”Lãnh Thanh Noãn cười rộ lên.
“Như này có khi không lâu nữa tớ được uống rượu mừng cũng nên.”Tưởng Minh Hàm nói: “Điên rồi à?”Tắm rửa xong cô lên giường nằm.Cô mở điện thoại ra, Thương Trầm có nhắn tin đến, hai người nói mấy câu rồi cô tắt điện thoại đi ngủ..