Hàm Trầm


Ánh mắt anh càng tối đi, lần này nụ hôn càng cuồng dã mãnh liệt hơn, kèm theo những cái vuốt ve không kiềm chế.Thương Trầm ôm cô đứng lên, Tưởng Minh Hàm hoảng hốt hai chân vội vàng quấn quanh hông anh.

Anh ôm cô đi đến sofa lớn ở giữa phòng.

Môi lưỡi quấn quýt dây dưa.Chiếc lưỡi thô dài của anh tùy ý quấy loạn trong khoang miệng cô, hàm trên bị liếm láp, đầu lưỡi bị mút vào, toàn bộ hơi thở đều bị anh bá đạo là chiếm lấy.

Đầu óc cô nhanh chóng trở nên trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì, trầm luân tiếp nhận anh.Hôn nửa ngày anh buông đôi môi đã bị anh giày vò đến sưng đỏ ra, ngón tay miết nhẹ, gọi tên cô: “Hàm Hàm…”Cô đáp lại anh, vươn đầu lưỡi liếm đầu ngón tay anh.

Ánh mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng, hệt như một tiểu yêu tinh đang câu dẫn anh.Anh vừa hôn vừa cởi quần áo của cô.

Chiếc áo lót bị anh cởi ra, hai bầu ngực trắng nảy ra, tròn trịa đầy đặn, hai nụ hoa đỏ thắm xinh đẹp trên đỉnh núi tuyết.Nụ hôn rơi từ trên gương mặt yêu kiều của cô xuống đến ngực.

Một khắc kia bị anh cắn lấy, cả người cô run rẩy tê dại.Thương Trầm kéo xuống món đồ cuối cùng sót lại trên người cô.Đó là quần lót.Không còn vật ngăn cản, ngón tay chạm vào hai mảnh cánh hoa kiều nộn.Anh không ngờ cô đã sớm ẩm ướt, một ngón tay đưa ra, đâm vào.

Ngón tay ấn mạnh vào âm đế, trượt xuống cánh hoa, thẳng đến chỗ miệng huyệt đang phun ra mật dịch xoa nắn khiêu khích, hai ngón tay cắm thẳng vào.“A…”Mặc dù đường đi trơn trượt, nhưng chỗ đó của cô vốn chật hẹp.

Hai ngón tay đi vào khiến vách tường thịt căng ra.“Thật chặt.”Thương Trầm hướng ngón tay thâm nhập sâu vào bên trong, ánh mắt đen kịt nhìn biểu hiện của cô gái dưới thân.Anh yên lặng nhìn cô, sau đó đột nhiên chuyển động ngón tay đang ở trong hoa huyệt non mềm.“Ưm…a…”Tiếng rên của cô theo tiết tấu cực nhanh của anh mà càng không kiềm chế được, rất nhanh đã đạt cao trào, trào ra một lượng lớn mật dịch.Cô tê liệt nằm trên sofa, không ngừng thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp kiều mị vô cùng.Mới chỉ là bị ngón tay làm thôi mà đã mẫn cảm như vậy.Đúng lúc này thì điện thoại trong túi quần Thương Trầm rung lên.

Anh lấy ra vứt lên bàn.

Vốn định mặc kệ nó nhưng nó lại cứ rung liên tục.Tưởng Minh Hàm chống tay lên lồng ngực anh, hơi đẩy anh ra: “Anh nghe điện thoại đi.”Cuối cùng anh vẫn phải nghe máy.

Sau khi nghe xong thì sắc mặt ngưng trọng, vẻ nhiệt tình như lửa vừa rồi cũng dần rút đi.Cô thấy sắc mặt anh nghiêm trọng thì ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”Thương Trầm nhìn sang cô, im lặng vài giây mới nói: “Ba anh vừa nhập viện…”Tưởng Minh Hàm sửng sốt, “Vậy… anh mau đi đi.”Anh đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô, nói: “Bây giờ muộn rồi, em cứ ở lại đây đi.

Anh đến bệnh viện xem thế nào.”“Vâng.”Sau khi anh rời đi, cô ngồi trên ghế ngẩn ngơ một lúc mới hoàn hồn.Cô vốn đã chuẩn bị xong cả rồi, không nghĩ lại đột nhiên có chuyện chen ngang như thế.

Ngồi một lúc cô cầm quần áo mặc vào sau đó rời khỏi phòng giải trí..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui