Vừa lúc Thương Trầm nhắn tin tới.Cả hai người đều là thuộc dạng người rất đúng giờ.“Vào chưa?” Anh hỏi cô.Cô khẽ cong khóe môi, trả lời lại: “Vào rồi.”Tin nhắn vừa đi, trên màn hình xuất hiện lời mời vào đội của anh.
Cô chọn đồng ý rồi vào giao diện leo rank đôi.Tưởng Minh Hàm quen tay pick một con tướng hỗ trợ, anh chọn tướng đi AD.Trình chơi game của Thương Trầm rất cao, cho dù cô chơi có dở thế nào anh vẫn gánh được.
Có khi còn gánh được cả trận.Còn rất dung túng cô, thỉnh thoảng để cô ăn mạng, để mặc cô ăn lính.Cô chơi game cùng anh vô cùng thoải mái, chiến thắng nằm trong tầm tay.Lãnh Thanh Noãn nằm trên giường ôm laptop xem phim, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng hét nho nhỏ của cô khi bị kill.Cô ấy không lạ lẫm gì chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Lại chết à?”Tưởng Minh Hàm nhìn màn hình đã xám lại, chán nản nói với Thương Trầm qua micro ở tai nghe: “Con sp bên nó cứ gặp mình là kéo.
Tức chết được.
Lát nữa phải ban con ấy đi.”Bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Lát nữa nhớ đứng sau mình đừng chạy lên trước.”“Ừm.”Sau đó không lâu cô đã phục thù thành công.Chơi đến khoảng 11 rưỡi, cô vươn vai ngáp một cái.
Nhìn chữ “Chiến thắng” trên màn hình nói: “Nghỉ nhé, mình buồn ngủ.”“Ừm, ngủ ngon.”“Ngủ ngon.”Cô tắt hết cửa sổ trên màn hình rồi tắt máy.Tưởng Minh Hàm đi vệ sinh sau đó liền phi lên giường nằm.Chuyện Vinh Thịnh kiện Thương Trầm cuối cùng cũng được giải quyết xong.
Vinh Thịnh bị uy hiếp kí vào thư hòa giải, còn Thương Trầm chỉ bị phạt chịu quản chế một năm.Vì chuyện này Ngô Duy Hàn nói muốn tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho anh.Sáu người tụ tập tại câu lạc bộ Impassion của Thương Thiêm.Phòng vip lúc nào cũng được giữ lại cho bọn họ.
Đây là phòng cao cấp nhất, chỉ có Thương Trầm được giữ thẻ ra vào.Ngô Duy Hàn là người đàn ông độc thân duy nhất trong ba người.
À, còn Thương Trầm nữa.
Nhưng cái này không tính anh vào được.Cậu ta bảo quản lý tìm cho mình một nữ phục vụ xinh đẹp nhất ở bên cạnh bồi rượu.Lê Thiều và Thương Trầm ở bên cạnh nhìn cậu ta ăn chơi phóng túng không nói gì, lười mắng.Tưởng Minh Hàm trong lúc mải chơi bài thì cầm nhầm ly rượu mạnh của anh để ngay cạnh ly rượu của cô.
Cô vừa uống thì đã cay xè cả cổ họng, suýt nữa thì sặc, ho một tiếng.Thương Trầm thấy vậy liền vội vàng cầm lấy ly rượu đặt xuống, rót cho cô một cốc nước khoáng, lo lắng hỏi: “Có sao không?”Cô khẽ lắc đầu, “Không sao.”Cô nhận lấy ly nước uống mấy ngụm.Cô đứng dậy, nói: “Mình đi vệ sinh.”Mộc Thu Gia thấy vậy thì nói: “Mình đi cùng cậu.”Nhưng Thương Trầm cũng đứng lên, có ý định đi theo.Lãnh Thanh Noãn thấy vậy nói: “Cậu là đàn ông đi theo làm gì?”Tưởng Minh Hàm xoay đầu nhìn anh, “Không sao đâu, không cần lo.”Sau đó cô cùng Mộc Thu Gia đi ra ngoài.Ngô Duy Hàn thấy vậy thì cười trêu chọc: “Khó thấy dáng vẻ Trầm ca không biết phải làm sao như vậy?” Cậu ta bật cười vô cùng sung sướng.Thương Trầm liếc mắt sang khiến nụ cười của cậu ta cứng lại, sợ chết không dám nói gì nữa.Cô gái ngồi bên cạnh cậu ta, thấy vậy thì không nén được tò mò hỏi: “Cô gái vừa nãy… không uống được rượu sao? Em thấy Trầm ca lo lắng như vậy.”Ngô Duy Hàn tốt bụng nói với cô ấy: “Chỉ là tửu lượng thấp.
Cô ấy từng say rượu một lần, sau lần ấy cậu ta không dám để cô ấy say nữa.”“Say vào thì có chuyện ạ?”“Nôn, đau đầu cả đêm.” Cậu ta bật cười, “Trầm ca đau lòng không nỡ.”“À…”Thương Trầm lười nghe cậu ta nói nhảm, ngồi một lúc vẫn là không yên tâm đi ra ngoài.Anh đi về hướng cuối hành lang, chỗ nhà vệ sinh, đứng bên ngoài không đi vào.Lúc này có người đi ra, anh vội đưa mắt nhìn, nhưng khi thấy rõ người đi ra, ảnh mắt lại trở về lạnh nhạt không cảm xúc.Cô gái vừa đi ra tên Dung Ý Nhân.
Nhìn thấy anh, liền bất ngờ, sau đó tiến lên.“Thương Trầm.” Cô ta khẽ gọi tên chàng trai.Nghĩ đến chuyện bị từ chối mấy hôm trước ở Đại học B cô ta vẫn có chút không cam lòng.Cô ta thấy người trước mặt nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh lùng xa lạ.
Trái tim cô ta như bị ánh mắt ấy đâm vào.
Rõ ràng hoàn toàn không nhớ cô ta là ai.Cô ta cười nhưng nụ cười rất cứng: “Mình là Dung Ý Nhân, tuần trước…”Lúc này đằng sau cô ta có tiếng bước chân, tiếp sau một giọng nữ vang lên.“Thương Trầm, hình như rượu ngấm rồi.
Tiểu Hàm kêu đau đầu.”Dung Ý Nhân bất ngờ quay lại nhìn.Khi thấy rõ hai cô gái đằng sau, sắc mặt cô ta càng tệ hơn.Mộc Thu Gia cao hơn Tưởng Minh Hàm một chút, ăn mặc quyến rũ khoe trọn đường cong gợi cảm, gương mặt tỏa ra sự xinh đẹp yêu kiều trưởng thành.
Cô ấy đang đỡ cô gái bên cạnh.
Người ở bên cạnh trắng nõn như ngọc, gương mặt trang điểm nhẹ, sự trong trẻo nhẹ nhàng hoàn toàn đối lập với Mộc Thu Gia, càng đối lập với nơi như này.Khí chất sạch sẽ ấy hoàn toàn không bị những ánh đèn lập lòe ở đây bao trùm.Hai cô gái mỗi người một vẻ, đều vô cùng kinh diễm, khiến Dung Ý Nhân chợt thấy tự ti, sắc mặt vặn vẹo.Cô ta thấy Thương Trầm thay đổi sắc mặt, đi đến đỡ lấy cô gái được gọi là ‘Tiểu Hàm’ kia.Cô ta lần đầu thấy vị thiếu gia luôn cao ngạo không để người khác vào mắt này để ý đến một người như vậy.
Trong cặp mắt sâu thẳm ấy là sự thương xót, lo lắng, còn có tình cảm sâu xa mãnh liệt không thể nói thành lời..